Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 118: Trở Về (2)

Chương 118: Trở Về (2)
Nếu không phải biết rõ Tống Lại Tử muốn gì thì xem cái giới thiệu nhiệm vụ này e rằng cả đầu sẽ chỉ đầy dấu hỏi chấm.
Hệ thống bây giờ càng ngày càng nghiêm chỉnh rồi nhỉ.
【彡 (- _-;) 彡】
...
Ngày hôm sau.
Bộ Phàm nhận được âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành.
Trong những tháng ngày sau đó.
Tống Lại Tử phảng phất như trẻ lại mười tuổi, sống lưng thẳng tắp, bước đi như gió, tinh thần diện mạo cả người đều rực rỡ hẳn lên.
Quả nhiên, kết hôn có thể thay đổi một người.
Có điều vẫn không thay đổi được cái tính thích khoe mẽ.
Ví dụ như, luôn cảm khái: "Không chịu nổi lực eo, không chịu nổi lực eo."
Cứ như vậy, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Xưởng xà phòng thơm của Chu Minh Châu càng ngày càng náo nhiệt, ngay cả thương nhân trong phủ thành cũng tới thôn tìm Chu Minh Châu bàn chuyện mua bán.
Có điều đối với những chuyện này, Bộ Phàm cũng không hỏi quá nhiều.
"Thôn trưởng, Tống Tiểu Xuân trở về rồi!"
Vào lúc Bộ Phàm đang dạy học ở tư thục, Tống Lại Tử vội vàng chạy tới.
"Tống Tiểu Xuân trở về rồi?"
Bộ Phàm sửng sốt một chút, hắn nhớ khi trước xem qua tin tức hảo hữu thấy Tống Tiểu Xuân trọng thương xong thì cũng không còn thu được tin tức gì liên quan tới Tống Tiểu Xuân nữa.
Không nghĩ tới Tống Tiểu Xuân sẽ trở về thôn.
"Hắn trở về, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?"
Bộ Phàm nghi ngờ nhìn về phía Tống Lại Tử, theo lý thuyết mà nói Tống Tiểu Xuân trở về, Tống Lại Tử cũng không vui vẻ gì, nhưng cũng sẽ không có dáng vẻ hấp tấp như thế này.
"Là Tống viên ngoại bảo ta tới tìm ngươi, thôn trưởng, ta nói cho ngươi nghe, Tiểu Xuân là được tiên nhân đưa về đấy."
Tống Lại Tử hạ giọng nói: "Chân hắn què rồi!"
Chân của Tống Tiểu Xuân què rồi?
Bộ Phàm nhíu mày, đối với thế tục, tình huống như thế này là rất khó trị.
Nhưng Tống Tiểu Xuân là người Tu Tiên, đừng nói là què chân, cho dù chân có đứt lìa thì cũng có thể nối lại được.
Đương nhiên, đối với hắn mà nói thì những chuyện này cũng không thành vấn đề.
"Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm, lúc ta tới tìm ngươi thì thấy Tiểu Xuân ngồi ở trên xe bốn bánh." Tống Lại Tử gãi đầu, nói bổ sung.
Cái gọi là xe bốn bánh là loại xe lăn được chế tạo bằng gỗ, bình thường dùng để cho người đi đứng khó khăn sử dụng.
"Chúng ta qua đó xem xem!"
Bộ Phàm gật gật đầu, sau khi dặn dò đám trẻ trong tư thục tự học xong, đi theo Tống Lại Tử tới nhà Tống viên ngoại.
Tuy rằng nơi ở của Tống viên ngoại không thể so sánh được với phủ đệ của những quan to chức cao ở trên trấn, nhưng có thể nói đó là nơi khí phách nhất trong thôn.
Tới ngoài cửa lớn nhà Tống viên ngoại, đúng lúc gặp được Chu Minh Châu.
"Sao cô cũng tới đây rồi?" Bộ Phàm hiếu kỳ dò hỏi.
"Ta có quan hệ hợp tác với Tống viên ngoại, nhà ông ta xảy ra chuyện, tốt xấu gì ta cũng phải qua đây thăm một chút chứ." Chu Minh Châu mỉm cười ngượng ngùng.
Bộ Phàm lắc đầu, cũng không để ý tới tiểu tâm tư của Chu Minh Châu, liền được nô bộc trong nhà Tống viên ngoại đón vào chính đường.
Lúc này có hai người ngồi ở chính đường, một nam một nữ, nam thì mặt ủ mày chau, nữ thì lại ở một bên dùng khăn tay lau nước mắt nức nở.
"Thôn trưởng, ngươi tới rồi à!" Thấy hắn tiến vào, Tống viên ngoại cùng thê tử của hắn là Tống Tiền Thị đứng dậy đón tiếp.
Chu Minh Châu chào hỏi hai phu thê Tống viên ngoại.
"Ta nghe nói Tiểu Xuân trở về rồi, sao lại không thấy hắn đâu?"
Bộ Phàm gật đầu, hỏi thăm tình hình của Tống Tiểu Xuân.
Tống viên ngoại muốn nói lại thôi.
Nhưng Tống Tiền Thị ở bên cạnh vội vàng nói: "Thôn trưởng, y thuật của ngươi tài giỏi như thế, ngươi phải cứu Tiểu Xuân nhà ta đi!"
【Nhiệm vụ: Thỉnh cầu của Tống Tiền Thị】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Tục ngữ nói, đau tại nhi thân, đau tại mẫu tâm, từ nhỏ tới lớn, Tống Tiểu Xuân đều là miếng thịt đầu tim của Tống Tiền Thị, hiện tại thấy nhi tử đã trở thành phế nhân, điều này còn đau hơn việc dùng dao đâm vào lòng bà ta, xin ngươi hãy giúp đỡ người mẫu thân đáng thương này đi】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 100000 điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
"Thẩm, có gì thì từ từ nói, chuyện của Tiểu Xuân, ta sẽ không mặc kệ, chỉ là rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" Bộ Phàm khuyên nhủ.
"Xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không biết rõ."
Tống viên ngoại thở dài: "Sáng nay, tiên nhân của Thiên Huyền môn đưa Tiểu Xuân quay về, tiên nhân kia nói lúc Tiểu Xuân ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì gặp phải tà tu, không những bị tên tà tu kia rút linh căn, còn bị tên tà tu đó cắt đứt gân chân."
Chu Minh Châu ở bên cạnh nghe thấy lời Tống viên ngoại nói, cả người run cầm cập.
Không chỉ rút mất linh căn của người ta, còn cắt đứt gân chân của đối phương.
Tu Tiên giới này cũng quá đáng sợ rồi đấy?
Bộ Phàm cũng không ngờ tình hình của Tống Tiểu Xuân lại gay go như vậy.
Trước đó hắn thấy Tống Tiểu Xuân bị tà tu tập kích, bản thân bị trọng thương, nhưng lại không biết rốt cuộc là nghiêm trọng tới mức nào.
Suy cho cùng, đối với tu sĩ mà nói, linh căn là thứ không thể thiếu được, không có linh căn đại biểu cho việc sau này con đường tu luyện của Tống Tiểu Xuân sẽ rơi vào vô vọng.
"Tống thúc, nói thế nào thì Tiểu Xuân cũng là vì Thiên Huyền môn mới bị trọng thương, chẳng lẽ bọn họ không chữa trị cho Tiểu Xuân sao?"
Chu Minh Châu hiểu dụng ý Tống viên ngoại mời Bộ Phàm tới.
Dẫu sao thì y thuật của Bộ Phàm cũng tương đối cao minh, nhưng cho dù y thuật của Bộ Phàm có lợi hại hơn nữa, thì chung quy cũng chỉ là một thầy lang phàm nhân mà thôi.
"Tiên nhân kia đã từng nói, thương tích của Tống Tiểu Xuân đã được trị khỏi, chỉ là về sau không thể tu luyện nữa mà thôi." Tống viên ngoại do dự một chút, nói.
"Trị khỏi gì chứ, nếu như trị khỏi rồi thì sao còn không thể đứng lên nổi, ta thấy những tên tiên nhân khốn khiếp kia căn bản là không chữa hẳn hoi cho Tiểu Xuân!" Tống Tiền Thị khóc lóc nói.
"Im miệng!" Tống viên ngoại quát lên: "Chuyện của tiên nhân là thứ chúng ta có thể nghị luận sao?"
Tống Tiền Thị lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn lặng lẽ rơi nước mắt.
Bộ Phàm biết Tống viên ngoại đây là sợ bị tu sĩ nghe thấy, chỉ là ông ta lo lắng thừa thãi rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất