Chương 122: Không Thể Xem Thường Chính Mình (1)
Ngay lúc đó, từ trong đám người đang đứng trên quảng trường nổi lên một trận xôn xao.
"Các ngươi mau nhìn, Tiêu Hỏa Hỏa kia lại kiểm tra nội lực được năm điểm."
"Hắn lại lập kỷ lục người đạt được nội lực thấp nhất trong sổ ghi chép của Tiêu gia chúng ta."
"Đúng là một tên phế vật, ngay cả một con heo tu luyện một tháng cũng hơn con số năm này rồi, khẳng định Tiêu Hỏa Hỏa kia còn không bằng heo!"
"Phế vật kia đã bôi nhọ Tiêu gia chúng ta, nếu phụ thân hắn không phải tộc trưởng, hắn đã bị đại trưởng lão đuổi đi từ lâu rồi."
Tống Tiểu Xuân ngẩng đầu, hắn nhìn về phía thân ảnh quen thuộc trên đài cao kia, không khỏi ngẩn ra.
Tại sao bộ dạng của Tiêu Hỏa Hỏa này lại giống Bộ Phàm?
Ngay cả nằm mơ cũng mộng thấy tên đáng ghét kia.
Trong trí nhớ của hắn, Tiêu Hỏa Hỏa kia từng là thiên tài của Tiêu gia, thậm chí có rất ít thiên tài trẻ tuổi của Nghiêm Châu thành có thể so sánh được với Tiêu Hỏa Hỏa.
Bốn tuổi tập võ, tu luyện ra nội lực, trở thành Võ Đồ, mười tuổi nội lực đạt tới tám mươi, mười hai tuổi nội lực đạt tới một trăm, trở thành một Hậu Thiên võ giả danh xứng với thực.
Người của Tiêu gia, thậm chí cả người của Nghiêm Châu thành đều cho rằng Tiêu Hỏa Hỏa kia sẽ trở thành Tiên Thiên võ giả trẻ tuổi nhất Nghiêm Châu thành.
Nhưng có lẽ vận mệnh khéo trêu đùa Tiêu Hỏa Hỏa.
Sau khi Tiêu Hỏa Hỏa trở thành Hậu Thiên võ giả, hắn vẫn tu luyện miệt mài nhưng không có một chút tiến bộ, ngược lại nội lực càng ngày càng... giảm bớt, từ Hậu Thiên võ giả rớt xuống thành Võ Đồ.
Sau đó, nội lực của hắn vẫn từ từ giảm xuống như vậy.
Cho tới bây giờ, từ vị trí thiên tài, Tiêu Hỏa Hỏa đã trở thành phế vật của Tiêu gia.
Có lẽ là đồng cảm, cho nên Tống Tiểu Xuân bỗng nhiên có chút thương tiếc cho Tiêu Hỏa Hỏa.
Nhưng, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, hắn lại không thể đồng tình nổi.
Tại sao gương mặt Tiêu Hỏa Hỏa này lại giống tên khốn Bộ Phàm kia tới vậy?
"Phi phi, Xuân thiếu gia, chúng ta có nên trêu đùa phế vật kia hay không?
Mấy tiểu đệ bên cạnh hắn nham nhở nói.
Khuôn mặt Tống Tiểu Xuân trở nên lạnh lẽo.
Hắn hiểu được con người đã từng đứng ở đỉnh cao, tới khi rớt xuống sẽ thê thảm nhường nào, những người ngày xưa đều nịnh bợ, hiện giờ lại biến thành trào phúng khinh thường.
Ví dụ như Tiêu Tiểu Xuân hắn.
Ngày xưa Tiêu Tiểu Xuân từng là đầy tớ của Tiêu Hỏa Hỏa. Nhưng sau khi Tiêu Hỏa Hỏa biến thành phế vật, cứ mỗi khi hắn không có chuyện gì làm, hắn lại tới gây phiền toái cho Tiêu Hỏa Hỏa.
"Cút!” Tống Tiểu Xuân không thèm để ý tới mấy tiểu đệ, dẫn đầu rời đi.
Mấy tiểu đệ của hắn đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều lộ ra bộ dáng khó hiểu.
Phải biết rằng, khi bình thường trò chơi mà Tống Tiểu Xuân ưa thích nhất chính là bắt nạt Tiêu Hỏa Hỏa.
…
Vài ngày sau, vất vả lắm Tống Tiểu Xuân mới tiếp nhận được chuyện mình đã sống lại.
Vốn dĩ hắn cứ ngỡ mình đang nằm mơ, nhưng những chuyện hắn trải qua lại cực kỳ chân thực.
Mỗi ngày hắn đều theo đệ tử Tiêu gia tập võ, tu luyện nội lực.
"Nghe nói gì không? Ngày hôm qua phế vật kia bị Liễu gia từ hôn."
"Chuyện này còn cần ngươi nói hay sao? Chuyện lớn như vậy, đừng nói là Tiêu gia, tất cả dân chúng ở Nghiêm Châu thành đều biết hết rồi."
"Hơn nữa, Liễu Yên của Liễu gia kia chính là thiên tài trong Nghiêm Châu thành, nghe nói nàng còn được Thủy Nguyệt tông thu làm đệ tử nội môn. Người như vậy, phế vật Tiêu Hỏa Hỏa kia làm gì có cửa?"
Nghe những âm thanh bàn tán xung quanh, Tống Tiểu Xuân nhíu mày.
Hắn không hiểu tại sao Tiêu Hỏa Hỏa bị từ hôn, mà đám đệ tử Tiêu gia lại bày ra bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác như vậy.
Chẳng lẽ bọn họ không biết đạo lý có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu hay sao?
Tiêu Hỏa Hỏa bị người ta từ hôn, nhưng người mất mặt chính là Tiêu gia bọn họ.
Vốn dĩ Tống Tiểu Xuân còn rất đồng tình với Tiêu Hỏa Hỏa. Tu vi đã phế đi, còn bị từ hôn.
Nhưng khi hắn nhớ tới khuôn mặt giống Bộ Phàm như đúc kia, hắn lại đồng tình không nổi.
Có điều, muốn hiểu rõ ràng một chút về chuyện kia, Tống Tiểu Xuân vẫn tìm một đệ tử Tiêu gia để hỏi. Đệ tử Tiêu gia kia nhìn thấy Tống Tiểu Xuân, nào dám không trả lời.
Dù sao, Tống Tiểu Xuân cũng là người đứng trong mười thứ hạng đầu thế hệ trẻ tuổi của Tiêu gia.
Chuyện này đại khái chính là…
Ngày hôm qua, Liễu gia dẫn theo một trưởng lão Thủy Nguyệt tông đến Tiêu gia giải trừ hôn ước, còn nói nếu Tiêu gia đồng ý giải trừ hôn ước, sẽ bồi thường cho Tiêu gia một khoản lớn.
Hơn nữa, khoản bồi thường này, còn khiến các trưởng lão Tiêu gia động tâm.
Vì vậy, bọn họ lập tức đồng ý.
Nhẽ ra mọi chuyện cứ vậy là xong xuôi rồi, ai dè đâu Tiêu Hỏa Hỏa lại nhảy ra biểu hiện. Hắn nói cái gì mà không có hứng thú với Liễu Yên, còn trực tiếp cho Liễu Yên kia một phong hưu thư.
Hành động này của hắn đã khiến cho người Liễu gia, cùng với trưởng lão Thủy Nguyệt tông tức giận không nhẹ.
Nếu không có tộc trưởng cùng với nhóm trưởng lão, chỉ sợ Tiêu Hỏa Hỏa kia sẽ bị một cái tát của Liễu gia và trưởng lão Thủy Nguyệt tông chụp chết.
Không chỉ như vậy, Tiêu Hỏa Hỏa còn nói cái gì mà ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng xem thường thiếu niên nghèo.
Hắn còn nói ba năm sau, hắn sẽ đến Thủy Nguyệt tông đòi lại sỉ nhục ngày hôm nay.
Tên đệ tử Tiêu gia kia nói tới đây, khuôn mặt hắn tràn đầy khinh miệt.
Nhưng Tống Tiểu Xuân lại không nghĩ như vậy.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên câu nói ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng xem thường thiếu niên nghèo kia.
Rõ ràng đều là tu vi bị phế, vì sao Tiêu Hỏa Hỏa kia có thể nói ra những lời kiên cường tới vậy?
Nếu đổi lại là hắn, hắn có thể hay không?
Nghĩ đến kiếp trước, lại nghĩ đến bộ dáng buông xuôi sau khi tu vi bị phế của mình, Tống Tiểu Xuân chỉ còn biết yên lặng gục đầu xuống.
"Tiêu Hỏa Hỏa, ngươi đụng phải ta mà không xin lỗi sao?"
Bỗng nhiên, một âm thanh từ phía sau truyền đến.
Tống Tiểu Xuân quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy năm tên đệ tử Tiêu gia đang vây quanh Tiêu Hỏa Hỏa.
"Tiêu Tráng, rút cuộc là ai đụng phải ai, trong lòng ngươi cũng biết!" Khuôn mặt Tiêu Hỏa Hỏa bình thản nói.