Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 139: Cứ Rời Đi Thôi

Chương 139: Cứ Rời Đi Thôi
Chu Minh Châu không thèm để ý tới Lưu An đang nằm trên mặt đất á khẩu không nói nên lời, dẫn theo đám người Tôn tam nương quay đầu rời đi.
Kỳ thực nói không hận Lưu An đó là giả.
Nhưng so với Lưu An, Chu Minh Châu càng hận chính mình lúc trước vì sao lại ngốc như vậy.
Khiến người nhà yêu thương nàng bị tổn thương hết lần này đến lần khác, ngược lại, đối với người không quan tâm nàng lại hèn mọn như chó.
Có đôi khi ngẫm lại, Chu Minh Châu đều cảm thấy nực cười.
Đời trước, lần đầu tới một thế giới xa lạ, nàng từng sợ hãi mịt mờ, nhưng sau đó chỉ còn lại sự hối hận vô tận.
Hận lúc đầu trước khi tự sát, tại sao lại không nghĩ cho người nhà luôn yêu thương nàng.
Tại sao!
Mỗi ngày đều nhớ đến cha nương cưng chiều nàng, ca ca tẩu tẩu thương yêu nàng, mấy tiểu chất tử tôn kính yêu nàng, mỗi khi nghĩ tới bọn họ Chu Minh Châu đều sẽ lệ rơi đầy mặt.
Nhưng nhân sinh chỉ có một lần, bỏ lỡ rồi, vĩnh viễn cũng không trở về được nữa.
Chỉ là làm cho nàng hoàn toàn không ngờ được, khi nàng tỉnh lại từ trong mơ, lần nữa nhìn thấy người nhà yêu thương nàng, Chu Minh Châu đều có chút không dám tin tưởng.
Nhưng nhìn thấy cha nương ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, ca ca tẩu tẩu quan tâm nàng, nàng mới biết được nàng đã trở về rồi.
Trở về ngôi nhà thương yêu kia.
Về lại nơi chân chính thuộc về nàng.
Một đời này, Chu Minh Châu không có mục tiêu to lớn gì cả.
Chỉ muốn để cha nương sau này không phải làm lụng vất vả như thế nữa, để tháng ngày của ca ca tẩu tẩu trôi qua không cần cực nhọc giống với trước kia như vậy.
Nàng còn muốn thấy mấy đứa chất tử cưới nàng dâu xinh đẹp.
Sau đó nàng làm cô nãi nãi trông trẻ.
Cảm giác nhân sinh một thoáng đã hoàn hảo rồi.
"Minh Châu, vẫn là ngươi lợi hại, ngươi không biết đâu nghe thấy lời của tên Lưu An kia, kém chút nữa là ta đã tin rồi!"
"Đúng thế, tên Lưu An kia biết diễn quá rồi!"
Hai người đàn bà ở bên cạnh chậc chậc cảm thán nói.
"Cái này gọi là trượng nghĩa nhiều lần giết đời chó, người vô tình nhất là người đọc sách." Chu Minh Châu gật gù đắc ý.
"Khụ khụ!"
Bộ Phàm ho khan một tiếng, chậm rãi đi tới, tiểu bạch lư theo ở sau lưng.
"Thôn trưởng?"
Sắc mặt Chu Minh Châu lập tức trở nên khác thường.
"Minh Châu, chúng ta còn phải trở về xưởng làm việc, không quấy rầy các ngươi nữa!"
Ba người Tôn tam nương nhìn thấy hắn, nhanh như chớp chạy về hướng phân xưởng.
"Thế này cũng quá không trượng nghĩa rồi đi?"
Chu Minh Châu giương mắt mà nhìn, tiếp đó, mặt mày tươi cười.
"Trùng hợp như vậy sao, thôn trưởng, ngươi đây là cưỡi lừa đi dạo à?"
"Vừa rồi hình như ta nghe thấy ngươi nói cái gì mà trượng nghĩa, cái gì mà vô tình ấy?" Bộ Phàm cười nói.
"Ngươi đều nghe thấy rồi à, thôn trưởng, ngươi nghe ta nói, lời ban nãy của ta chỉ là hình dung tên Lưu An kia chính là tiểu nhân vô tình vô nghĩa, còn người cao thượng, anh vũ bất phàm giống như thôn trưởng đây làm sao có thể là người vô tình được?"
Chu Minh Châu vội vàng giải thích, nhưng đột nhiên nàng phát hiện có gì đó sai sai.
"Đợi đã, thôn trưởng, chẳng lẽ chuyện khi nãy, ngươi đều nhìn thấy rồi?"
"Cũng tạm thôi, chỉ nhìn một chút chút."
Bộ Phàm mỉm cười.
Trước đó, khoảng cách với đám người Chu Minh Châu khá xa. Nhưng đó chỉ là đối với phàm nhân, còn đối với hắn thì vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói cái gì.
"Là nhiều chút chút đi!"
Chu Minh Châu lầm bầm: "Thôn trưởng, ngươi cũng quá không tử tế rồi, trông thấy cũng không giúp đỡ một chút, ngươi không sợ ta bị tên Lưu An kia bắt nạt à?"
"Ta tin ngươi có thể xử lý tốt, ừm, một cước kia đá không tệ!" Bộ Phàm khen ngợi nói.
"Cũng tạm đi?"
Chu Minh Châu ngượng ngùng mỉm cười.
Nàng có thể nói khi nãy là nhắm trúng chỗ kia mà đá không?
Chỉ là đá sai chỗ mà thôi.
"Ta thấy tên Lưu An kia nói chuyện tình sâu như biển, ngươi không từng động lòng sao?" Bộ Phàm hiếu kỳ nói.
"Thôn trưởng, ngươi cũng quá coi thường người ta rồi."
Chu Minh Châu bĩu môi: "Tên Lưu An kia có chủ ý xấu gì đó thật sự cho là ta không biết sao, bây giờ thấy ta trắng trẻo xinh đẹp, lại làm xưởng xà phòng thơm tiền vô như nước, lập tức muốn quay đầu ăn thịt, nghĩ cũng đẹp quá đi! Có điều, ta nghĩ sở dĩ hắn lại tìm tới ta lần nữa, là bởi vì chuyện tốt của hắn với một hộ gia đình trong huyện thành thất bại rồi."
Chu Minh Châu nghĩ đến cái gì đó, trộm cười.
"Bên trong chắc không phải là có công lao của ngươi chứ?" Bộ Phàm đoán được gì đó, cười nói.
"Chuyện đâu ra, ta không hề vô sỉ giống như tên Lưu An kia."
Chu Minh Châu khoát khoát tay: "Ngươi cũng biết đấy, xà phòng thơm của ta còn cần phu nhân tiểu thư trong thành đẩy mạnh tiêu thụ, vậy nên mỗi lần xưởng cho ra kiểu xà phòng thơm mới nhất, ta đều sẽ tìm những phu nhân tiểu thư kia lảm nhảm tán gẫu, những phu nhân kia thấy ta có thể làm xưởng xà phòng thơm, nói cái gì mà ta là cô nương một thân một mình không dễ dàng, ta ấy à, vì thu được đồng tình bèn nói câu chuyện của ta cho bọn họ nghe. Nào có ngờ được, trong đó có một vị phu nhân vừa khéo quen biết với nhạc gia tương lại của tên Lưu An kia, sau đó… không còn sau đó nữa rồi."
Chu Minh Châu nhún nhún vai, bày ra dáng vẻ không liên quan tới ta, trông cực kỳ xinh đẹp.
Bộ Phàm lắc lắc đầu, cũng không vạch trần lời nói của nha đầu này.
...
Cùng lúc này.
Trong phủ Tống viên ngoại.
Ở một góc trong sân nhỏ, Tống Tiểu Xuân ngồi xếp bằng, trong miệng lẩm bẩm tự nói: "Buông xuống! Buông xuống! Buông xuống!"
"Cha thằng bé à, Tiểu Xuân đây là bị sao thế? Từ sau khi đứa trẻ này trở về từ chỗ thôn trưởng thì cứ luôn miệng nói cái gì mà buông xuống buông xuống? Rốt cuộc là nó muốn buông xuống cái gì?"
Hai người Tống viên ngoại và Tống Tiền Thị đứng ở cửa sau hình trăng, nhìn Tống Tiểu Xuân đang trầm tư suy nghĩ, trong mắt Tống Tiền Thị tràn đầy vẻ lo lắng.
"Đừng lo lắng, ta nghĩ đây chắc hẳn là dụng ý của thôn trưởng!"
Tống viên ngoại trầm ngâm chốc lát nói: "Nói không chừng thôn trưởng là muốn để Tiểu Xuân buông xuống quá khứ, quên đi những chuyện không vui trước đây!"
"Nhưng… như vậy cũng không thể suốt cả ngày đều không ăn cơm?" Tống Tiền Thị nghe hiểu rồi, nhưng vẫn lo lắng nói.
"Yên tâm đi, Tiểu Xuân trẻ tuổi, một hai ngày không ăn, không đói chết đâu!"
Tống viên ngoại thâm tình nắm chặt tay Tống Tiền Thị: "Hôm nay thời tiết không tồi, hay là chúng ta ra khỏi thôn đi dạo?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất