Chương 156: Cưỡi Lừa Chính Là Thôn Trưởng (1)
Phương Thành không biết mình đã lên xe ngựa như thế nào.
Khi nhìn thấy khói bếp lượn lờ bốc lên từ thôn nhỏ kia, hắn cứ có cảm giác nó chính là một tấm màn che phủ kín lên thôn nhỏ bình thản mà đầy bí ẩn.
"Trương Long, sau khi trở về, ngươi và ta coi như không hề biết chút gì về chuyện liên quan tới vị tiên sinh đó!" Phương Thành bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lập tức nhắc nhở.
"Vị tiên sinh kia đã che giấu thân phận Nho tu, lại chọn ẩn cư ở nơi này, tất nhiên có đạo lý của hắn, không phải người như chúng ta có thể tham dự được vào!"
"Đại nhân, tiểu nhân đã hiểu!"
Trương Long cũng không ngốc, hắn tự nhiên cũng nhìn ra vị Nho tu kia chính là người có bản lĩnh lớn.
"Lại nói, có lẽ chuyện này chính là một lần cơ duyên tạo hoá cho hai chúng ta!" Khóe miệng Phương Thành hiện lên nụ cười.
Thấy bộ dáng khó hiểu của Trương Long, Phương Thành cười nói: "Nho tu chân chính nắm trong tay lực lượng thiên địa, một bức vẽ, một nét chữ cũng ẩn chứa đạo pháp vô thượng. Những thứ đó có thể khiến cho người tu tiên tìm hiểu được huyền cơ của thiên đạo, cũng có thể khiến cho yêu tộc hiểu được áo nghĩa của thiên địa, nói không chừng võ đạo của ngươi cũng nhờ một lần cảm ngộ này mà tiến gần hơn được một tầng!"
"Đa tạ đại nhân nhắc nhở!” Dường như Trương Long đã nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt hắn đầy kích động nói.
…
Ngày hôm sau.
Bộ Phàm không nghĩ tới chuyến thăm của Phương Thành sẽ mang tới một trận sóng to gió lớn cho thôn nhỏ bình yên này.
Bước khởi đầu, chính là Tống Lại Tử hưng phấn nói cho thê tử nhà mình nghe.
Bước tiếp theo, chính là thê tử nhà Tống Lại Tử nói cho hàng xóm nghe.
Bước tiếp theo nữa, chính là chuyện huyện lão gia La Dương huyện đến Ca Lạp thôn được truyền ra khắp nơi.
Có điều người tin tưởng chuyện này cũng không nhiều, bởi vì bọn họ đều biết Tống Lại Tử vốn là một tên hay ba hoa khoác lác. Nhưng nghe nói chuyện này còn có quan hệ với Bộ Phàm, lúc ấy bọn họ lại không khỏi hoài nghi, và chuyển từ không tin tưởng sang nửa tin nửa ngờ.
Hơn nữa, Tống Lại Tử còn thuật lại chuyện này có ngành có ngọn hẳn hoi, không hề giống như bịa chuyện.
Chẳng lẽ huyện lão gia thực sự đến thôn bọn họ?
Việc này rất nhanh đã đến tai lão thôn trưởng Vương Trường Quý và mấy tộc trưởng. Bọn họ tự nhiên không tin những lời Tống Lại Tử nói, cho nên bọn họ cố ý tới hỏi Bộ Phàm.
Bộ Phàm cũng không giấu diếm. Hắn kể hết chuyện Phương Thành tới thôn cho mấy người bọn họ nghe.
Chuyện này đã khiến đám người Vương Trường Quý chấn kinh rồi.
Nhưng mà, điều khiến cho bọn họ khiếp sợ chính là huyện lão gia lại tự mình bái phỏng Bộ Phàm.
"Thôn trưởng, tại sao ngươi không nói chuyện huyện lão gia đến Ca Lạp thôn cho chúng ta biết?"
Chu tộc trưởng âm thầm đáng tiếc, thật vất vả mới tìm được cơ hội bắt chuyện với huyện lão gia vậy mà bị hắn bỏ lỡ rồi.
"Chu tộc trưởng đừng thất vọng. Vị đại nhân kia đã nói ngày khác hắn lại tới. Đến lúc đó, ta sẽ nói cho ngươi!" Bộ Phàm cười nói.
"Huyện lão gia là nhân vật lớn, làm sao có thời giờ chứ?" Chu tộc trưởng thở dài nói.
Kỳ thật trong mắt đám người Vương Trường Quý, sở dĩ vị huyện lão gia kia tới đây, chắc chắn vì chuyện năm người Thiết Đản trúng tú tài. Cũng chỉ vì chuyện đó, đối phương mới cố ý tới đây bái phỏng.
Sau khi đám người Vương Trường Quý rời đi, thì Chu Minh Châu lại tới.
Nhìn thấy vẻ mặt và bộ dáng tìm tòi nghiên cứu của nha đầu kia, Bộ Phàm bất đắc dĩ cười cười.
…
Rất nhanh, sau khi đám người Vương Trường Quý xác nhận, Ca Lạp thôn lập tức sôi trào.
"Huyện lão gia thực sự đến thôn chúng ta!"
"Chính miệng thôn trưởng đã nói rồi, làm sao còn giả được nữa!"
Trong lúc nhất thời, người trong thôn đều nghị luận về chuyện này.
Thậm chí có rất nhiều các hương thân đi tới nhà Tống Lại Tử tìm hiểu chuyện về huyện lão gia.
Thôn trưởng còn phải tới tư thục dạy học, bọn họ không thể đi hỏi tự nhiên chỉ có thể ùn ùn kéo tới tìm Tống Lại Tử.
Tống Lại Tử được thể làm màu, hắn bắt đầu thêm mắm dặm muối kể lại chuyện mình gặp Phương Thành.
Nghe xong thôn dân chung quanh đều hâm mộ không thôi.
Hôm qua, bọn họ cũng nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, nhưng không nghĩ đến người ngồi trên chiếc xe ngựa đó lại là huyện lão gia.
"Các ngươi không biết đâu. Huyện lão gia kia cực kỳ cung kính với thôn trưởng, cứ một câu tiên sinh lại hai câu tiên sinh! Hắn còn hỏi đại danh của ta là gì."
Tống Lại Tử cực kỳ tự hào, người giống như huyện lão gia kia không phải người bình thường có thể nhìn thấy được.
Nhóm thôn dân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bọn họ càng thêm kính nể Bộ Phàm.
Phải biết rằng huyện lão gia tới Ca Lạp thôn bọn họ chính là hướng về thôn trưởng, người bình thường làm sao có được đãi ngộ này.
Mà giờ phút này, người nào đó vẫn huy kiếm như trước.
…
Chuyện này xôn xao liên tục vài ngày, mới nhạt dần xuống.
Cho dù quan gia danh khí lớn thật, nhưng vẫn không quan trọng bằng củi gạo dầu muối.
Có điều qua chuyện lần này, các hương thân lại càng kính trọng Bộ Phàm hơn vài phần.
Mà Bộ Phàm vẫn đi tư thục dạy học như bình thường, có khi cũng xử lý một ít chuyện vụn vặt trong thôn.
Bởi vậy thời gian rảnh rỗi của hắn rất nhiều, hắn sẽ dùng thời gian đó vào chuyện kiểm tra tin tức hảo hữu, hoặc tiến vào mô phỏng quyết đấu luận bàn cùng Xích Diễm Yêu Thánh và Bạch Tố Tố.
Hiện giờ, hắn không hề sợ đối mặt với Xích Diễm Yêu Thánh, nhưng lại tỏ ra có lòng mà không có sức khi đối mặt với Bạch Tố Tố.
Có điều chuyện này cũng khiến hắn sâu sắc hiểu được đạo lý, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Giờ tan học ở tư thục.
"Tiên sinh, ngày mai gặp lại!"
Bộ Phàm gật gật đầu. Sau khi từ biệt với những hài tử này, hắn lại cưỡi tiểu bạch lư chậm rì rì về nhà.
Còn Tiểu Lục Nhân bị Hỏa Kỳ Lân mang lên núi chơi. Trước khi đi nàng còn nói muốn đi hái chút quả dại ăn. Đi cùng hai người bọn họ còn có vài hài tử trong tư thục.
"Thôn trưởng ca ca!" Ở trên đường, Bộ Phàm gặp hai hài tử gầy nhỏ.
Tỷ tỷ mang một chiếc rổ nhỏ trên tay, còn kéo theo đệ đệ đi cùng. Bộ dáng của tỷ tỷ khoảng chừng bảy tám tuổi, còn bộ dáng của đệ đệ khoảng chừng bốn năm tuổi.
Thân hình hai người bọn chúng đều nhỏ gầy, quần áo trên người cũ nát.