Chương 157: Cưỡi Lừa Chính Là Thôn Trưởng (2)
Nhìn thấy hắn, đệ đệ có chút sợ hãi tránh ở phía sau tỷ tỷ. Bộ Phàm chú ý tới hai mắt của tiểu nam hài, rõ ràng một bên lớn một bên nhỏ, đây là hai mắt lớn nhỏ không bằng nhau.
"Các ngươi là hài tử nhà ai?"
Thấy hai hài tử này có chút lạ mắt, Bộ Phàm leo từ trên lưng tiểu bạch lư xuống, cười dò hỏi
"Thôn trưởng ca ca, đại cữu của ta là Lý Xuyên Hà." Tỷ tỷ kia rất ra dáng tiểu cô nương lên tiếng.
"Hoá ra là ngoại tôn nữ của nhà Lý Tứ gia gia!" Bộ Phàm giật mình nói: "Các ngươi đến thăm người thân sao?"
“Vâng!” Tiểu cô nương gật gật đầu.
"Tại sao ngươi biết ta là thôn trưởng? Ta không nhớ mình đã gặp qua hai ngươi!" Bộ Phàm cười nói.
"Ngoại bà của ta đã nói, cứ người nào cưỡi lừa trắng trong thôn lại có bộ dạng đẹp trai, thì người đó chính là thôn trưởng. Ngoại bà ta còn nói, thôn trưởng rất tốt!" Tiểu cô nương mở to đôi mắt trong suốt nói.
"Miệng thật ngọt!" Bộ Phàm cười sờ đầu tiểu cô nương nói: "Nhưng tại sao chỉ có hai ngươi? Phụ thân và nương của các ngươi đâu?"
"Ta mang đệ đệ tới!" Tiểu cô nương nói.
"Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?"
Bộ Phàm nhíu mày. Ca Lạp thôn bọn họ là thôn nhỏ gần núi, cho dù đường hiện giờ đã được lát nhưng khoảng cách tới thôn gần nhất cũng khá xa.
"Không có ai đưa các ngươi tới sao?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Ta biết đường!"
Bộ Phàm nghi hoặc. Cho dù biết đường nhưng những hài tử này quá nhỏ để đi một mình.
Tại sao người lớn lại yên tâm để cho hài tử nhỏ như vậy đi thăm người thân chứ? Không sợ chúng bị bắt rồi lừa gạt đi ăn mày hay sao?
"Vậy các ngươi đi được bao lâu rồi?"
Bộ Phàm sờ sờ đầu tiểu cô nương, hắn có chút thương xót tiểu cô nương này.
Trong thôn bình thường những tỷ tỷ thường phải phụ giúp phụ mẫu tới mức bận trước bận sau, lại còn phải trông nom đệ đệ muội muội.
"Chúng ta ăn xong cơm trưa là tới đây!" Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, rồi thành thật trả lời.
Cơm trưa?
Bộ Phàm không rõ ràng lắm tiểu cô nương này ăn trưa xong lúc mấy giờ, nhưng khẳng định hai đứa đã đi rất xa rồi, bởi vì đôi môi tiểu cô nương đã khô khốc cả, đó là biểu hiện rõ ràng của việc thiếu nước.
"Các ngươi ngồi trên đây, ta đưa các ngươi tới nhà ngoại công!" Bộ Phàm vỗ vỗ lên lưng tiểu bạch lư, nói với hai hài tử.
"Cám ơn thôn trưởng ca ca!" Tiểu cô nương cười rất vui vẻ.
Bộ Phàm cười ẵm hai hài tử lên lưng tiểu bạch lư.
Lúc mới đầu, hai hài tử còn có chút khẩn trương lại hơi hưng phấn, đệ đệ gắt gao ôm thắt lưng tỷ tỷ, đôi tay nhỏ bé của tỷ tỷ nắm chặt lông tiểu bạch lư.
Chỉ chốc lát sau, hai hài tử đã trở nên cực kỳ vui vẻ, hai mắt cong cong.
Trên đường Bộ Phàm đã biết tiểu cô nương tên là Đại Nha, tiểu nam hài tên là Cẩu Thặng.
Bộ Phàm đã sớm không còn kinh ngạc với những nhũ danh kiểu thế này.
Bình thường trong thôn có rất nhiều nhà thường lấy nhũ danh cho hài tử trước, chờ tới khi hài tử lớn, sẽ tìm một người có học thức lấy đại danh.
"Nói cách khác, phụ mẫu các ngươi muốn đưa các ngươi đến nhà ngoại công, nhưng nương các ngươi có việc, cho nên các ngươi phải tự mình đến đây?" Bộ Phàm nhìn về phía hai hài tử hỏi.
"Đúng!" Đại Nha gật gật đầu.
"Nương các ngươi tên là gì?" Khóe miệng Bộ Phàm giật một cái.
Người làm nương này cũng quá không chịu trách nhiệm.
Cho dù thực sự bận việc, cũng không thể để hài tử nhỏ như vậy một mình đi thăm người thân.
Đại Nha lắc lắc đầu.
Bộ Phàm cũng không ngoài ý muốn.
Xem ra chút nữa hắn phải đi hỏi Lão Lý Đầu mới được.
Bộ Phàm cũng không biết ngoại công của Đại Nha tên là gì.
Bình thường hắn cũng gọi đối phương là Lý gia gia, nhưng người quen thuộc trong thôn đều gọi Lý gia gia là Lão Lý Đầu.
Lão Lý Đầu là lão thợ mộc trong thôn.
Hai nhi tử của hắn cũng làm mộc với hắn. Bình thường nhà ai cần tu sửa phòng ở đều tìm tới phụ tử ba người Lão Lý Đầu.
Lão Lý Đầu còn có ba khuê nữ.
Cũng không biết Đại Nha và Cẩu Thặng là hài tử của khuê nữ nào nhà Lão Lý Đầu.
Khuê nữ nào mà không chịu trách nhiệm như vậy?
…
Nhà Lão Lý Đầu ở đầu phía đông của Ca Lạp thôn, cũng không xa lắm.
Bọn họ lại đi đúng hướng gió, nên rất nhanh đã tới.
"Ngoại công, ngoại bà, chúng ta đến đây!"
Tiểu bạch lư còn chưa dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nha và Cẩu Thặng đã vui mừng hô to lên.
Người trong phòng nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều đi ra, mà lúc đó Bộ Phàm vừa cười vừa bế hai hài tử từ trên lưng tiểu bạch lư xuống dưới.
"Ai u, Đại Nha, Cẩu Thặng, hai ngươi đã tới đây, vậy nương của các ngươi đâu. Tại sao không đi cùng các ngươi?"
Lúc đó có bà phụ nhân từ trong phòng đi ra, mà người nói chuyện chính là một phụ nhân lớn tuổi.
Lão phụ nhân này là bạn già của Lão Lý Đầu Lý Lưu Thị.
Hai phụ nhân khác phân biệt là đại tức phụ và tiểu tức phụ của Lý Lưu Thị.
"Đúng vậy, chẳng lẽ hai hài tử các ngươi tự mình tới đây sao?" Đại tức phụ và tiểu tức phụ của Lý Lưu Thị ngoài ý muốn nói.
"Đại cữu mẫu, tiểu mợ, ngoại bà, nương ta có việc, cho nên chúng ta tự mình tới đây, ta nhớ đường mà!"
Đại Nha chạy tiến lên, dang tay ôm Lý Lưu Thị, sau đó thành thật nói.
"Nàng có thể có việc gì chứ, hơn nữa nàng cứ vậy mà yên tâm cho các ngươi lại đây sao?"
Vẻ mặt Lý Lưu Thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại nhìn qua hai tiểu ngoại tôn, bà ấy đau lòng thật sự: "Các ngươi đã mệt muốn chết rồi phải không?"
"Ngoại bà, ta không sao mà!" Đại Nha ngọt ngào nói.
"Ta cũng không sao!" Cẩu Thặng cũng nói.
"Đi đường xa như vậy, làm gì có chuyện không mệt?" Lý Lưu Thị thương tiếc sờ sờ đầu hai hài tử.
"Ngoại bà, đây là phụ thân bảo chúng ta đưa cho ngươi.”
Đại Nha đem trúc rổ đưa cho Lý Lưu Thị. Trong rổ trúc cũng không có thứ gì quý giá, chỉ là một ít mộc nhĩ, nấm hoang, vài món sản vật trên núi.
"Phụ thân ngươi cũng thật là, đã cho các ngươi tới đây, còn bảo mang theo làm cái gì?"
Hồi nãy, Lý Lưu Thị nhắc tới Lý Thanh Hà đã hiện ra bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đến khi nhắc tới phụ thân Đại Nha, cũng thấy u sầu đầy mặt.
Một màn này khiến cho Bộ Phàm thực sự rất khó hiểu.