Chương 159: Chữa Chân
"Thôn trưởng, ngươi thật sự có thể chữa khỏi vết thương ở chân cho Tử Hổ?" Lão Lý Đầu đầy khiếp sợ nói.
"Chuyện này ta không dám nói nắm chắc mười phần nhưng bảy tám phần vẫn được!"
Theo Bộ Phàm nghĩ, chỉ cần chân không hoàn toàn đứt thì có thể chữa khỏi, hơn nữa dựa theo tình huống mà Lý Lưu Thị vừa nói, vết thương ở chân của Tống Tử Hổ cũng không khó chữa.
"Thật tốt quá!"
Lão Lý Đầu phấn chấn. Từ trước đến nay, hắn vẫn rất hài lòng với con rể kia. Lúc nhận được tin chân con rể mình bị thương, hắn thực sự rất buồn bực.
…
Sau đó Bộ Phàm cũng không ở lại nhà Lão Lý Đầu quá lâu. Hắn chỉ nói chuyện một chút tiếp theo đứng dậy rời đi.
Vốn dĩ Lão Lý Đầu còn muốn mời Bộ Phàm ở lại ăn bữa cơm rau dưa, nhưng bị Bộ Phàm lấy lý do Tiểu Lục Nhân và Hỏa Kỳ Lân đang ở nhà chờ hắn để từ chối.
"Lý gia gia, khi nào trượng phu của Thanh Hà tỷ có thời gian rảnh, hắn đều có thể tới tìm ta xem chân!" Bộ Phàm dặn dò.
"Ngươi cứ yên tâm, chờ một lát nữa ta sẽ bảo Xuyên Hà đi nói chuyện này cho Tử Hổ!"
Cũng không phải Lão Lý Đầu quá nôn nóng, chỉ là bệnh ở chân của Tống Tử Hổ có thể trị sớm ngày nào thì hay ngày đó.
Một nhà Lý lão nhân tiễn hắn ra tận cửa
"Thôn trưởng ca ca, tạm biệt!" Đại Nha vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé.
Bộ Phàm cũng phất phất tay, sau đó hắn cưỡi tiểu bạch lư, chậm rì rì đi về nhà.
Người nhà Lý lão nhân cũng không dám chần chừ. Sau khi Bộ Phàm rời đi không lâu, bọn họ đã đi mượn xe lừa, lập tức tới nhà Tống Tử Hổ.
Đại Nha và Cẩu Thặng cũng không đi theo, hai hài tử ở lại nhà Lão Lý Đầu.
…
Ngày hôm sau, trong lúc Bộ Phàm đang dạy học ở tư thục.
Phu thê Lão Lý Đầu dẫn theo một hán tử xa lạ, cùng với Đại Nha và Cẩu Thặng đi vào tư thục.
Hán tử này có dáng người khôi ngô, khuôn mặt gầy yếu tang thương, chống gậy đứng ở cửa.
Chắc hẳn hắn chính là trượng phu của Lý Thanh Hà Tống Tử Hổ.
Đại Nha và Cẩu Thặng có vẻ rất tò mò đánh giá một vòng chung quanh tư thục.
Sau khi Bộ Phàm để cho các hài tử tự học, hắn một mình đi ra bên ngoài, nhìn về phía Đại Nha và Cẩu Thặng, cười nói: "Làm sao vậy? Các ngươi cũng muốn đến tư thục đọc sách sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nha và Cẩu Thặng lập tức đỏ lên, nhưng chúng chỉ cúi đầu mà không nói lời nào.
"Thôn trưởng, đây là con rể ta Tống Tử Hổ!" Lão Lý Đầu giới thiệu với Bộ Phàm.
"Xin chào!" Bộ Phàm gật gật đầu với Tống Tử Hổ, ánh mắt hắn dừng ở trên đùi Tống Tử Hổ.
"Ra mắt tiên sinh!" Tống Tử Hổ cũng gật gật đầu.
Kỳ thật hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn về chuyện Bộ Phàm có thể chữa khỏi chân cho hắn.
Dù sao, ngay cả đại phu trên trấn cũng nói chân của hắn đã phế rồi, cho dù mời đến Đại La thần tiên cũng không có cách nào trị khỏi.
Có điều nhạc phụ và đại cữu ca cứ tích cực khuyên bảo, vì vậy hắn đành phải đến đây.
Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng đọc sách của những hài tử bên trong tư thục, từ đáy lòng Tống Tử Hổ nổi lên vài phần tâm tư cẩn thận.
"Chúng ta tới phòng phụ nói chuyện đi!"
Bộ Phàm mang theo mấy người Lão Lý Đầu đi vào phòng phụ ở phía Tây tư thục, vốn dĩ nơi đó chính là phòng dùng để tiếp khách.
Khi vào phòng phụ, Bộ Phàm bắt đầu kiểm tra đùi phải cho Tống Tử Hổ.
Một lát sau Bộ Phàm đưa tay ra, nhíu mày ngẩn người nhìn đùi phải của Tống Tử Hổ, dường như đang tự hỏi điều gì đó.
Lão Lý Đầu và Lý Lưu Thị muốn lên tiếng, nhưng lại sợ quấy rầy đến Bộ Phàm suy ngẫm.
"Tiên sinh, chân của ta có vấn đề gì, ngươi cứ việc nói đi!"
Khóe miệng Tống Tử Hổ lộ ra một nụ cười chua xót. Vốn dĩ hắn đã không ôm hy vọng quá lớn vào chuyện chữa khỏi được chân của mình, hắn còn chờ mong điều gì nữa đây?
"Ừm, là như vậy, có hai phương pháp có thể chữa khỏi chân cho ngươi, cái thứ nhất..."
Bộ Phàm lấy lại tinh thần. Hắn vừa muốn nói cái gì đó, lại bị Tống Tử Hổ cắt ngang.
"Ngươi vừa nói cái gì? Chân của ta có thể chữa ư?" Trong mắt Tống Tử Hổ dâng lên một tia hoài nghi.
"Đúng vậy, kỳ thật có rất nhiều cách để chữa khỏi chân cho ngươi, nhưng ta đã giúp ngươi chọn ra hai phương pháp tiện lợi nhất!" Bộ Phàm gật gật đầu.
Có rất nhiều cách?
Còn chọn ra hai phương pháp tiện lợi nhất?
Tống Tử Hổ nuốt một ngụm nước bọt.
Vốn dĩ hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn, còn đã làm tốt chuẩn bị cả đời trở thành phế nhân.
Thế nhưng giờ phút này lại có người nói với hắn, chân của hắn có thể chữa được. Điều này thực sự khiến hắn khiếp sợ và hoài nghi.
"Phụ thân, thật tốt quá, chân của ngươi có thể chữa được!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Nha và Cẩu Thặng tràn đầy vui sướng.
Sự khẩn trương từ đáy lòng Lão Lý Đầu và Lý Lưu Thị tại một khắc này cũng hoàn toàn an tĩnh.
Bọn họ cực kỳ tin tưởng những lời thôn trưởng nói.
"Tiên sinh, ngươi không gạt ta chứ, chân của ta có thể chữa được sao?" Tống Tử Hổ vẫn có chút không dám tin.
"Ngươi không tin cũng không sao. Có hai phương pháp, ngươi cứ thử chọn lựa một chút, xem có thể chữa khỏi hay không. Nếu khỏi thì quá tốt rồi, còn không khỏi cũng không sao. Dù sao chân của ngươi đã thành như vậy, muốn hỏng còn hỏng tới mức độ nào nữa?"
Khi biết Tống Tử Hổ không tin mình, Bộ Phàm cũng không ngoài ý muốn. Hắn còn cảm thấy đây là phản ứng cực kỳ bình thường.
"Tiên sinh nói đúng, chân của ta đã hỏng rồi, còn hỏng tới mức độ nào được nữa?"Tống Tử Hổ nở nụ cười.
Sau khi chân của hắn bị phế đi, hắn đã tìm tới rất nhiều đại phu, nhưng khi nhìn thấy chân của hắn, đại phu nào cũng lắc đầu thở dài.
Mà giờ phút này, người ta lại nói có thể chữa chân cho hắn, cho dù họ lừa hắn thì đã sao?
Huống chi, nhìn vẻ mặt bình thản của Bộ Phàm, từ đáy lòng hắn không khỏi dâng lên một tia hy vọng.
Có lẽ, chân của hắn thật sự sẽ được chữa khỏi.
"Không biết hai phương pháp mà tiên sinh nói là những phương pháp gì?" Thanh âm của Tống Tử Hổ cũng có chút run rẩy theo.