Chương 160: Nghèo Cũng Không Sao (1)
"Loại thứ nhất, có thể bình phục lâu hơn một chút, nhưng chỉ cần dùng thuốc dán bên ngoài, đại khái cần một năm rưỡi mới lành được. Loại thứ hai sẽ nhanh hơn, đại khái chỉ cần một tháng, nhưng mà cần phải đánh gãy chân của ngươi thêm một lần nữa. Loại phương pháp này, ngươi có thể yên tâm, tay nghề của ta rất nhanh, cam đoan trước khi ngươi kịp la lên, ta đã làm xong rồi!"
Bộ Phàm nghiêm túc nói.
Đáy lòng Tống Tử Hổ không khỏi dâng lên một trận ớn lạnh
Chân bị gãy còn có thể nối lại?
Tại sao hắn ta nghe lại chẳng đáng tin cậy như vậy?
Nhưng nhìn bộ dạng của thôn trưởng, cũng không giống như đang nói dối.
Chẳng lẽ chân bị gãy thật sự có thể nối lại lần nữa?
"Tử Hổ, ta nghĩ đầu tiên chọn loại cao dược dùng để thoa lên ngoài?"
Lão Lý Đầu mặc dù tin tưởng y thuật của Bộ Phàm, nhưng đem chân đi bẻ thêm lần nữa, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy khủng bố.
"Đúng vậy, Tử Hổ, một năm rưỡi cũng không tính là dài, sẽ nhanh chóng trôi qua thôi!" Lý Lưu Thị cũng khuyên nhủ.
Tống Tử Hổ chần chờ một lát, lắc đầu.
Hắn ta biết rõ người của Nhạc gia là có lòng tốt, nhưng hắn ta biết rõ tình huống trong nhà.
Từ sau khi chân của hắn ta bị phế, trong nhà lập tức nhập không đủ xuất.
Hơn nữa lúc trước vì để cứu sống hắn, bạc trong nhà tiêu rất nhiều bạc thì không nói, còn nợ người khác không ít tiền.
Trong khoảng thời gian này, nếu không có nhạc gia giúp đỡ, nhà bọn họ không biết phải sống như thế nào.
Nếu cái này kéo dài thêm một năm rưỡi nữa.
Tống Tử Hổ thật sự không chờ lâu như vậy được.
"Thôn trưởng, ta quyết định rồi, ta chọn cái thứ hai!"
Ánh mắt của Tống Tử Hổ kiên định, dù sao chân cũng phế đi rồi, bị bẻ gãy thêm lần nữa cảm giác cũng không có gì.
Lão Lý Đầu và Lý Lưu Thị muốn nói rồi lại thôi.
Bọn họ cũng có thể hiểu được Tống Tử Hổ lo lắng bận tâm cái gì.
"Lý gia gia, các ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây sẽ không có chuyện gì hết!" Bộ Phàm cười an ủi hai người.
"Chúng ta tin thôn trưởng, chuyện của Tử Hổ, vậy đành làm phiền đến thôn trưởng rồi!"
Trong lòng Lão Lý Đầu và Lý Lưu Thị thở dài.
Sau đó.
Bộ Phàm đề nghị để Tống Tử Hổ ở lại thôn, như vậy có lợi cho việc trị thương ở chân của Tống Tử Hổ.
Lão Lý Đầu và Lý Lưu Thị cũng không suy nghĩ nhiều đã đồng ý, bọn họ cũng hy vọng chân của Tống Tử Hổ có thể sớm tốt lên, như vậy thì Đại Nha và Cẩu Thặng sau này cũng có thể dựa vào.
Cứ như thế, Tống Tử Hổ ở lại nhà Lão Lý Đầu chữa bệnh.
"Đúng rồi, sao lại không thấy Thanh Hà tỷ đến đây?"
Bộ Phàm tò mò nhìn về phía nhà Lão Lý Đầu.
Con dâu cả của Lão Lý Đầu không tới, hắn còn có thể hiểu được.
Dù sao, con dâu cả của Lão Lý Đầu làm việc trong xưởng xà phòng của Chu Minh Châu, mà hai đứa con trai đang ở tư thục mở rộng thư viện.
Nhưng Lý Thanh Hà là nương tử của Tống Tử Hổ.
Trượng phu chữa bệnh, thê tử không hỏi qua một chút, đúng là không thích hợp lắm.
Lão Lý Đầu và Lý Lưu Thị không biết nên nói cái gì.
Tống Tử Hổ ở bên cạnh trầm mặc một lát, lên tiếng nói: "Nàng ấy muốn ở nhà trông nhà!"
Nhìn bộ dạng người nhà này, Bộ Phàm cảm thấy bên trong có chuyện, nhưng người khác không muốn nói thì hắn cũng không có ý định tiếp tục tìm hiểu.
...
Sau khi tư thục tan học.
Bộ Phàm về nhà chuẩn bị một vài thứ, mang theo Tiểu Lục Nhân đến nhà Lý Lão Đầu.
Mà Hỏa Kỳ Lân biết hai người bọn họ muốn đi chữa bệnh cho người khác, cảm thấy nhàm chán cho nên không đi theo.
Cả nhà Lão Lý Đầu cũng biết Tiểu Lục Nhân, Tiểu Lục Nhân là tiểu đồ đệ của thôn trưởng, rất khách khí nghênh đón bọn họ vào trong phòng.
Vì lo sợ sẽ dọa đến mấy đứa nhỏ, Lão Lý Đầu đã sớm để mấy đứa cháu đưa Đại Nha và Cẩu Thặng đi chơi rồi.
"Đừng căn thẳng!"
Nhìn Tống Tử Hổ căng thẳng, Bộ Phàm cười nói
"Để tiên sinh chê cười rồi!"
Tống Tử Hổ cười ngượng ngùng, cho dù nội tâm hắn ta có kiên cường, nhưng biết chân sắp bẻ gãy rồi nối lại thì vẫn có chút sợ hãi.
Đợi người nhà Lý Lão Đầu đi ra ngoài, Bộ Phàm lập tức bắt đầu trị chân cho Tống Tử Hổ
...
"Lão Đầu Tử, ông nói Tử Hổ sẽ không có chuyện gì chứ?" Lý Lưu Thị lo lắng nói.
"Đừng lo lắng, thôn trưởng không phải đã nói rồi sao, chân của Tử Hổ sẽ không có vấn đề gì!" Trong lòng Lão Lý Đầu cũng căng thẳng, nhưng vẫn an ủi nói..
Đúng lúc gia đình Lão Lý Đầu căng thẳng chờ đợi ở bên ngoài, thì một chiếc xe ngựa đột nhiên dừng lại ngoài cửa.
"Ngươi còn dám trở về sao? Ngươi không lo lắng cho trượng phu nhà mình sao?"
Thấy Lý Thanh Hà bước từ trên xe ngựa xuống, Lão Lý Đầu tức giận không nhẹ.
"Vội thì có ích lợi gì chứ, chẳng lẽ ta vội thêm một chút thì chân của hắn ta có thể tốt lên sao?" Lý Thanh Hà không thèm để ý chút nào.
"Ngươi nói cái gì vậy? Đây là lời mà thê tử nên nói sao?" Lão Lý Đầu tức giận, hận không thể tát cho nha đầu này một cái.
"Được rồi được rồi, Thanh Hà trở về là tốt rồi!" Lý Lưu Thị kéo Lão Lý Đầu lại.
"Nương, người xem con mua gì cho nương này? Đại ca, nhị ca, các huynh cũng đến giúp lấy một chút!"
Lý Thanh Hà lấy hộp quà lớn nhỏ từ trên xe ngựa ra.
"Ngươi lấy đâu ra bạc mua mấy thứ này?"
Lão Lý Đầu nhíu mày, tình huống nhà Lý Thanh Hà hắn ta đương nhiên biết rõ, bây giờ nào có dư tiền để mua đồ chứ.
"Hôm nay con gặp một lão thái thái ngã xuống đất trong thị trấn, con lập tức đi lên đỡ dậy một chút, lão thái thái kia nói con thật có lòng tốt. Sau đó cho con những thứ này, rồi còn để xe ngựa đưa con trở về!"Lý Thanh Hà cười nói.
"Có chuyện tốt như vậy sao?"
Lão Lý Đầu thế nào cũng không tin.
Đừng nói là hắn ta không tin, ngay cả Lý Lưu Thị, hai đứa con trai và con dâu của bà ta cũng không có ai tin.
"Thanh Hà, ngươi theo ta đi vào đây!"
Tục ngữ nói, biết con gái không bằng mẹ.
Lý Lưu Thị nghĩ đến cái gì, nhưng lo lắng bạn già ở bên cạnh cho nên không nói ra miệng, mà đưa Lý Thanh Hà vào trong phòng rồi nói chuyện.
"Đại Ca, Nhị Ca, đồ trong xe các huynh lấy giúp một chút."
Lý Thanh Hà hô một tiếng, lập tức theo Lý Lưu Thị vào trong phòng.