Chương 168: Chớ Nói Mình Đi Sớm, Còn Có Người Đi Sớm Hơn
"Nếu như các vị muốn phấn viết này, có thể tới tư thục ta mua, mấy vị xin yên tâm, phương diện giá tiền khẳng định công bằng." Bộ Phàm khiêm tốn cười một tiếng.
Vẻ mặt của mấy tiên sinh tư thục ngưng trọng. Bọn họ sao lại có cảm giác không thích hợp vậy?
....
Bởi vì tư thục dùng phấn viết tương đối nhiều chỗ, cho nên tư thục có một phòng chuyên tạo ra phấn viết, bây giờ có thể kéo mấy khách nhân cho tư thục cũng không tệ.
Mấy tư thục tiên sinh không biết rời khỏi như thế nào, mơ mơ màng màng mua không ít phấn viết ở tư thục Bất Phàm, sau đó được Bộ Phàm rất nhiệt tình đưa ra thôn.
Nhưng mà bọn họ cũng không cảm thấy bị lừa gạt. Theo bọn họ nghĩ thư viện Bất Phàm có thể trong hai năm ra tú tài đồng sinh khẳng định liên quan tới bảng đen dạy học kia, cho nên bọn họ cũng muốn thử cách này một chút.
"Bộ phu tử này mặc dù nhìn trẻ tuổi, nhưng học thức lại cực kỳ uyên bác, khó trách có thể dạy dỗ năm tú tài!" Đồng tiên sinh lắc đầu thở dài.
Mấy tiên sinh tư thục xung quanh cũng gật đầu. Trước đó, bọn họ còn rất xem thường tiên sinh của thư viện Bất Phàm. Dù sao, người ngồi ở đây có thể trở thành tiên sinh tư thục đều là có công danh tú tài, mà tiên sinh thư viện Bất Phàm dù là đồng sinh cũng không phải.
Cho dù dạy dỗ ra tú tài, đồng sinh thì sao? Mới lãnh giáo một phen, ánh mắt bọn họ quá nông cạn. Bộ tiên sinh kia mặc dù không có công danh, nhưng học thức đủ để xưng là đại gia.
"Các ngươi nói Bộ tiên sinh này có khả năng lĩnh ngộ hạo nhiên chi khí hay không?" Có một nho sinh trung niên chần chờ nói.
Lời này không khỏi khiến mọi người ở đây ngơ ngẩn. Bọn họ biết rõ lĩnh ngộ hạo nhiên chi khí đại diện cho điều gì.
"Không có khả năng, huyện thành nhỏ vắng vẻ này như chúng ta sao lại có Nho tu?" Có nho sinh áo xanh lắc đầu nói.
Muốn trở thành Nho tu khó như thế nào, người ở chỗ này đều rất rõ. Nếu như tiên sinh thư viện Bất Phàm kia từ bên ngoài đến thì bọn hắn còn nghi ngờ.
Nhưng bọn họ nghe được rất rõ ràng, Bộ tiên sinh kia từ nhỏ đã trưởng thành ở Ca Lạp thôn, một huyện thành vắng vẻ mà có một Nho tu chỉ sợ trăm năm cũng chưa chắc có. Hơn nữa học thức uyên bác không có nghĩa là có thể trở thành Nho tu.
...
Vài ngày sau Tư thục Bất Phàm lần đầu tiên bắt đầu khảo thí chiêu sinh ở bên ngoài. Mà chuyện khảo thí, Bộ Phàm toàn quyền giao cho bọn Thiết Đản Tiểu Thảo đi làm.
Dù sao làm một đại gia trưởng nên thả tay đúng lúc để bọn họ độc lập trưởng thành, giương cánh bay lượn.
Mà hắn thì sao. Nằm ở trên ghế trúc, thoải mái nhàn nhã quét tin tức hảo hữu.
【Hảo hữu Hàn Cương của ngươi vừa bế quan】
【Hảo hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi tu luyện trong nguyên bí cảnh】
【Hảo hữu Bạch Tố Tố của ngươi dẫn hảo hữu Đại Ny của ngươi rời khỏi Đại Ngụy, tiến về hải ngoại】
【Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi múa kiếm một tỷ lần】
Tu Tiên giới ngược lại rất bình tĩnh. Hàn Cương và Chu Sơn Nguyệt đều đang tu luyện. Nhưng mà, Bạch Tố Tố và Đại Ny đi hải ngoại làm cái gì?
Bộ Phàm từ trước đến nay biết Đại Ngụy này chẳng qua chỉ là một phần của Tu Tiên giới to lớn. Thậm chí ở Đại Ngụy, Thiên Môn thánh địa có thể là môn phái đứng đầu, nhưng để ở một ít nơi Thiên Môn thánh địa chỉ là tiểu môn tiểu phái.
Cho nên hắn không dám xem nhẹ bất cứ người của Tu Tiên giới nào. Bởi vì hắn rõ ràng một đạo lý.
Đừng nói quân đi sớm, còn có người đi sớm hơn.
Núi cao còn có núi khác cao hơn.
Ta mạnh nhưng còn có đối thủ mạnh hơn.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Cho nên vẫn thành thật đợi trong thôn là tốt nhất. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tống Tiểu Xuân sao vẫn còn múa kiếm. Không buồn chán sao?
Bộ Phàm thanh nhàn ở bên này, hài tử ở bên kia lại cực kỳ bận rộn. Vì không để hắn thất vọng, Tiểu Thảo bọn họ có thể nói là vắt hết óc đối với lần chiêu sinh tư thục này.
Khảo đề chắc chắn không thể quá đơn giản, nếu không thì sẽ giảm thân phận của tư thục xuống, cầm kỳ thư họa, không nói đều sẽ biết mọi thứ, nhưng thế nào cũng phải biết một hai thứ.
Qua suy nghĩ một phen, một đám hài tử cuối cùng xác định một loạt khảo đề.
Ngày khảo hạch không ít hài tử khóc từ trong tư thục đi ra.
"Ta muốn về nhà, ta không thi, quá khó!"
Không ít mặt địa chủ viên ngoại lộ vẻ nghi hoặc, sau khi nhao nhao hỏi thăm khảo đề, trong lòng cũng không khỏi tức giận. Bọn họ cảm thấy thư viện Bất Phàm là không có ý định thu nhận đồ đệ.
Dù sao, lại không phải thư viện nổi tiếng gì, lại còn kiểm tra cầm kỳ thư họa, còn có những khảo đề hiếm thấy không tưởng nổi kia. Trong lúc nhất thời, không ít địa chủ viên ngoại nhao nhao tới tư thục lấy ý kiến.
Các hương thân Ca Lạp thôn cho là đám người này tới tư thục gây chuyện, không nói hai lời cầm thứ gì đó lên đánh người, bao vây quanh đám địa chủ viên ngoại này.
Lão thôn trưởng Vương Trường Quý và một đám tộc trưởng nghe tin tức này vội vàng tới giải hòa.
...
"Thôn trưởng, không tốt, tư thục xảy ra chuyện!" Tống Lại Tử vội vã chạy tới.
"Tư thục đã xảy ra chuyện gì?" Bộ Phàm nhíu mày, hắn nhớ kỹ hôm nay là ngày gì, hẳn là khảo thí tư thục xảy ra vấn đề gì đó?
"Ta cũng không rõ, ta nhớ đám địa chủ viên ngoại kia nói gì mà tư thục không nhận người, cũng đừng đùa nghịch bọn hắn gì ấy nhỉ, dù sao ngươi vẫn tới xem xem đi!" Tống Lại Tử lau mồ hôi trán.
"Ta hiểu rồi!" Bộ Phàm cũng không nói nhảm, lập tức cưỡi tiểu bạch lư đến tư thục.
Bây giờ trước cổng chính của tư thục vây không ít người. Xa xa nhìn thấy các hương thân cầm từng cái cuốc xẻng, một bộ dáng khí thế hùng hổ, trong lòng Bộ Phàm vừa buồn cười vừa cảm động.
"Tiểu Phàm, cuối cùng ngươi cũng tới rồi!"
Vương Trường Quý và một đám tộc trưởng tiến lên chào hỏi.
"Lão thôn trưởng, tư thục xảy ra chuyện gì?"
Bộ Phàm xoay người, từ trên lưng tiểu bạch lư xuống.
"Cái này..." Vương Trường Quý còn chưa nói ra khỏi miệng, một người nam tử trung niên phú quý hừ lạnh một tiếng.
"Tiên sinh đến rất đúng lúc, ngược lại ta muốn hỏi thư viện các ngươi nếu như không có ý định thu nhận đệ tử, vậy bắt ta chờ để tiêu khiển làm gì?”
Một đám địa chủ viên ngoại gật đầu phụ họa.