Chương 172: Hỏa Kỳ Lân Rời Đi (2)
Hỏa Kỳ Lân có chút không hiểu nhìn về phía Bộ Phàm. Rồi bỗng nhiên, nàng nghĩ tới cái gì đó, cho nên lập tức nói: "Ca, ta hiểu được!"
Bộ Phàm có chút ngây ngốc.
Con nhóc này hiểu được cái gì chứ?
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần Hỏa Kỳ Lân không nói ra hắn là được.
Phải biết rằng, Hỏa Kỳ Lân đã mê luyến con Kỳ Lân trong bức hoạ đó tới mức cơm nước không buồn ăn rồi.
Nếu để cho phụ thân Hỏa Kỳ Lân biết, không chừng đối phương sẽ trách hắn vẽ bức mỹ nam đồ cho Hỏa Kỳ Lân.
Cho dù với thực lực hiện tại, hắn không hề e ngại Xích Diễm Yêu Thánh, nhưng đừng quên Xích Diễm Yêu Thánh cũng có phụ thân, hơn nữa trên phụ thân hắn có thể còn có lão tổ tông.
Cho nên, vì bảo hiểm... vẫn không nên cho Hoả Kỳ Lân nói hắn đã vẽ bức hoạ kia.
Mà giờ phút này, Hỏa Kỳ Lân lại nghĩ, ca làm như vậy khẳng định là không muốn để cho người khác quấy rầy hắn tu luyện ở trong này.
Phụ thân nàng từng nói, khi tu luyện tới cảnh giới nào đó, phương thức tu luyện sẽ gặp chuyện khác biệt.
Trước kia nàng không hiểu, nhưng từ khi gặp được Bộ Phàm, nàng đã hiểu.
Hoá ra tu luyện còn có thể tu luyện như vậy.
Làm chuyện của người phàm, tạo mộng luân hồi cho người phàm, nhìn thấy bọn họ sinh lão bệnh tử, khiến cho bọn họ hối cải triệt để, hết thảy những chuyện này chỉ vì cảm ngộ.
Hai ngày sau, thừa dịp ban đêm Hỏa Kỳ Lân hóa thành một con Kỳ Lân khổng lồ lặng yên không một tiếng động rời đi.
Nhìn theo thân ảnh kia đi xa, Bộ Phàm thở dài.
"Trở về đi!"
Sau khi tiểu bạch lư quay đầu nhìn về phương hướng Hỏa Kỳ Lân rời đi, nó rống lên một tiếng rồi quay trở về thôn.
Ngày hôm sau, chuyện Hỏa Kỳ Lân rời khỏi thôn lập tức truyền rộng rãi khắp Ca Lạp thôn.
Lý do Bộ Phàm đưa ra chính là trước kia Hỏa Kỳ Lân rời nhà trốn đi. Lại vì muốn được hắn cho ở lại nên nàng đã dựng nên một câu chuyện bị mẹ kế ngược đãi.
Mà ngày hôm qua, thân nhân của Hỏa Kỳ Lân tìm tới cửa, mang Hỏa Kỳ Lân trở về kế thừa di sản.
Không cần biết thôn dân có tin hay không, Bộ Phàm tin là được.
Dù sao, hắn đã phải suy nghĩ cả buổi tối mới ra lý do này. Tuy rằng cốt truyện này hơi nhiều sạn, nhưng cũng coi như có một đoạn cốt truyện để ứng phó cho qua.
Sau khi nghe được tin tức này, không ít thôn dân đều rầu rĩ.
Phải biết rằng, bộ dáng Hỏa Kỳ Lân rất đáng yêu, lại có quan hệ cực kỳ thân thiết với Bộ Phàm, cho nên rất nhiều người trong thôn cũng tỏ ra đặc biệt yêu thích tiểu nha đầu đáng yêu này.
Thậm chí những tiểu cô nương trong tư thục có quan hệ tốt với Hỏa Kỳ Lân đều bật khóc.
"Tiểu Lân thật là… Tại sao nàng đi mà không nói với chúng ta một tiếng?"
"Đúng vậy, hai ngày trước chúng ta còn ước hẹn lên núi hái quả dại mà!"
Nghe tiếng khóc ở xung quanh, hai mắt Tiểu Thảo cũng ửng đỏ, nhưng nàng cố gắng nín lại không để mình bật ra tiếng khóc: "Tục ngữ có nói, chia ly là chuyện khiến người ta thương tâm nhất. Ta nghĩ Tiểu Lân làm như vậy bởi vì nàng không muốn chúng ta thương tâm."
…
Bộ Phàm cũng phát hiện sau khi Hỏa Kỳ Lân rời đi, bầu không khí trong tư thục trở nên nặng nề hơn không ít.
Rất nhiều hài tử đều có chút ủ rũ không vui. Muốn khiến cho những hài tử này vui vẻ lên một chút, hắn đành phải cười an ủi: "Tiểu Lân đi rồi sẽ trở lại mà. Nói không chừng qua vài ngày nữa, nàng sẽ trở lại thì sao?"
"Thật vậy sao tiên sinh?"
Không ít tiểu cô nương lấy tay lau nước mắt.
"Tiên sinh đã bao giờ lừa gạt các ngươi chưa?" Bộ Phàm ôn hòa cười nói.
"Thật tốt quá!" Không ít tiểu cô nương vì quá vui vẻ mà lại oà lên khóc.
Bộ Phàm không nói cho bọn chúng khi nào thì Hỏa Kỳ Lân trở về, bởi vì chính hắn cũng không biết.
…
Thời gian sau đó, Bộ Phàm vẫn tới tư thục dạy học như bình thường, Tiểu Lục Nhân vẫn cắm đầu vào học tập y thuật, thoạt nhìn hết thảy đều không có gì thay đổi, nhưng hắn rất rõ ràng từ khi vắng bóng Hỏa Kỳ Lân, trong nhà giống như đã mất mát đi một điều gì đó.
Tiểu Lục Nhân không còn vui vẻ như trước, trong nhà cũng vắng lặng hơn rất nhiều.
Thân ảnh nhỏ nhắn ngày xưa hay quét tước đình viện không còn nữa, thân ảnh nhỏ bé trước kia hay bưng trà đổ nước cho hắn biến mất rồi, thân ảnh bé xinh hay mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp cũng không có luôn…
Ờm…
Được rồi, không biết vì sao tự nhiên hắn lại có cảm giác mình đang ngược đãi nhi đồng.
Chu Minh Châu đã quay về thôn. Sau khi nghe được tin tức Hỏa Kỳ Lân rời đi, nàng lập tức chạy tới đây tìm hắn.
"Thôn trưởng, ngươi đừng có gạt ta, Tiểu Lân thật sự bị phụ mẫu thân sinh của nàng mang về sao?"
Chu Minh Châu đã coi Hỏa Kỳ Lân như muội muội của mình. Mỗi lần từ bên ngoài trở về đều mang những món ăn ngon cho Hỏa Kỳ Lân, hiện giờ biết được tin Hỏa Kỳ Lân rồi đi, trong lòng nàng cực kỳ trống vắng.
"Không phải bị phụ mẫu thân sinh mang đi, chẳng lẽ bị ta bán đi sao?" Bộ Phàm lắc đầu cười nói.
"Nhưng..." Chu Minh Châu muốn nói lại thôi.
Không phải nàng không tin thôn trưởng, mà lý do Hỏa Kỳ Lân trở về có nhiều lỗ hổng lắm.
Nhưng muốn chỉ ra rõ vấn đề ở đâu thì nàng lại nói không nên lời.
"Yên tâm đi, Tiểu Lân thực sự trở về rồi."
Bộ Phàm biết Chu Minh Châu nghĩ cái gì, nhưng hắn không lo lắng chút nào.
Dù sao, lời đồn có ba phần thực, có bảy phần giả cũng khiến cho người ta tin là thật, trong khi, Hỏa Kỳ Lân thực sự đã trở về.
"Ta đã biết!" Vẻ mặt Chu Minh Châu vẫn còn chút uể oải, nhưng nàng không nhiều lời thêm nữa, lập tức tạm biệt hắn rời đi.
Bộ Phàm thở dài.
Nha đầu Hỏa Kỳ Lân kia thật sự rất đáng yêu, khiến cho nam nữ già trẻ đều ưa thích.
"Sư phụ, có phải tiểu sư cô không phải người thường hay không?" Tiểu Lục Nhân từ trong phòng đi ra.
"Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?" Bộ Phàm giương mắt nói.
"Ta..." Tiểu Lục Nhân cúi đầu nói: "Tay tiểu sư cô có thể bốc lên lửa, hơn nữa buổi tối hôm ngươi tiễn tiểu sư cô rời đi, lúc ấy ta cũng không ngủ!"
Bộ Phàm giật mình.
"Tiểu sư cô của ngươi quả thật không phải người thường!"
Tiểu Lục Nhân ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Bộ Phàm.
Hắn còn tưởng rằng sư phụ sẽ giấu diếm, không nghĩ tới sư phụ chẳng hề giấu giếm, ngược lại còn trực tiếp thừa nhận.