Chương 173: Đại Hoè Thụ Thành Tinh (1)
"Ta biết trong lòng ngươi nhất định đang hiếu kỳ nhiều lắm, nhưng hiện tại có một số việc nếu nói cho ngươi cũng chẳng có chút tác dụng gì. Ngươi chỉ cần biết tiểu sư cô của ngươi không phải người bình thường là được."
Bộ Phàm sờ đầu Tiểu Lục Nhân, hắn cũng không muốn giấu diếm tiểu đồ đệ này quá nhiều.
"Ta biết rồi sư phụ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Nhân có chút thất vọng, nhưng hắn vẫn gật đầu. Hắn tin tưởng sư phụ sẽ không lừa hắn.
…
Đêm xuống cực kỳ yên tĩnh.
Hai mắt Bộ Phàm mạnh mẽ mở ra, hắn bật dậy từ trên giường, quay đầu nhìn về phía cửa thôn.
Trong thần thức của hắn, ở phương hướng cửa thôn có một trận linh lực dao động.
Không cần phải nghĩ nhiều, thân hình hắn bỗng nhiên biến mất.
Ngay sau đó khi xuất hiện tại cửa thôn, hắn không khỏi sửng sốt.
Tại vì giờ phút này, đại hòe thụ ở cửa thôn lại tràn ra từng đợt lục quang.
"Đây là thành tinh ư?"
Bộ Phàm cũng không biết gốc đại hoè thụ này đã tồn tại được bao lâu.
Trước kia hắn vẫn tưởng rằng nhóm thôn dân đầu tiên tới nơi này đã trồng nó.
Sau này, hắn hỏi một vài lão nhân mới biết được cây đại hòe thụ đã sừng sững ở đây trước khi Ca Lạp thôn ra đời.
Ngay lúc ấy, đại hòe thụ rơi xuống một điểm màu trắng.
Những điểm màu trắng này rất nhanh đã ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành nên bộ dáng một con người.
Chốc lát sau, một tiểu nam hài mặc áo trắng xuất hiện trước mặt hắn. Khuôn mặt trắng nõn của tiểu nam hài trông cực kỳ ngây thơ, lại có chút mũm mĩm của những hài tử, tựa như một tiểu thư sinh vậy.
"Ra mắt tiên sinh!" Tiểu nam hài cung kính chắp tay hành lễ.
"Ngươi biết ta?"
Bộ Phàm hơi hứng thú nhìn đối phương. Khí tức của tiểu nam hài này chỉ đạt tới Kim Đan kỳ nhất phẩm, dĩ nhiên hắn chẳng có chút e ngại nào.
"Ta không biết ngươi, nhưng ta nhận ra âm thanh của ngươi!" Tiểu nam hài gật đầu, lại lắc lắc đầu.
"Có chút thú vị, ngươi đã tồn tại trong thôn này bao lâu rồi?"
Bộ Phàm cũng không ngoài ý muốn. Gốc đại hoè thụ này ở ngay vị trí cửa thôn, mỗi lần hắn về nhà đều sẽ đi ngang qua nơi này.
"Ta cũng không biết, dường như đã lâu, rất lâu rồi! Khi đó, nơi này còn chưa có ai, vẫn còn cực kỳ yên tĩnh, cho tới khi có người tới nơi này."
Tiểu nam hài nhíu mày tự hỏi, dường như đang phải suy nghĩ một chuyện cực kỳ khó khăn, cuối cùng nó lắc đầu.
"Xem ra ngươi đã tồn tại rất lâu rồi!"
Bộ Phàm tinh tế đánh giá tiểu nam hài. Mọi hành vi cử chỉ của tiểu nam hài này đều lộ ra bản chất thư sinh.
Nếu hắn không biết đây chính là một gốc đại hoè thụ, có khi hắn cũng nghĩ người này chính là một tiểu thư đồng bước ra từ trong tranh.
Hơn nữa tuy nói vạn vật có linh, nhưng từ xưa tới nay, cỏ cây núi đá muốn bước vào con đường tu hành vẫn khó khăn như vậy, nếu không có cơ duyên, dù cho chúng tồn tại cả ngàn năm vạn năm cũng không thể bước lên con đường này.
"Vậy ngươi tên là gì?" Bộ Phàm cười nói.
"Ta không có tên!" Tiểu nam hài lắc đầu.
"Vậy về sau ta gọi ngươi là Tiểu Hòe nhé. Ta sẽ không làm hại ngươi, chỉ cần ngươi không quấy rầy hoặc làm thương tổn con người, ta có thể cho ngươi tu luyện ở nơi này!" Bộ Phàm cũng không muốn diệt trừ gốc hoè thụ này.
Dù sao gốc hoè thụ này đã tồn tại ở đây nhiều năm như vậy, dưới tầng tầng tán lá xum xuê kia, đã trở thành nơi tán gẫu chơi đùa khi rảnh rỗi của rất nhiều thế hệ trong thôn.
Huống chi gốc hoè thụ này tu hành nhiều năm như vậy mới sinh ra linh trí, chỉ cần nó không làm hại người khác, để cho nó tu luyện ở đây cũng không sao.
Hơn nữa ngay từ đầu, hoè tinh này đã tỏ ra vô cùng cung kính với hắn.
"Đa tạ tiên sinh ban tên, Tiểu Hòe nhớ kỹ những lời tiên sinh nói, chắc chắn sẽ không quấy rầy mọi người nơi đây!" Tiểu nam hài bày ra vẻ mặt cung kính, cúi người thi lễ.
"Nghe ngữ khí nói chuyện của ngươi cực kỳ văn nhã, chẳng lẽ ngươi đã từng đọc sách?" Bộ Phàm có hứng thú nói.
"Từ khi Tiểu Hòe bắt đầu sinh ra linh trí, ta vẫn nghe những lời tiên sinh dạy bảo, hơn nữa những hài đồng trong thôn cũng thường xuyên đến gốc Tiểu Hòe so võ luận văn!" Tiểu Hòe thành thật nói.
"Hoá ra là như vậy, nói là gì ngươi cũng coi như một nửa đệ tử của ta!"
Bộ Phàm chợt hiểu ra, nơi này cách tư thục một khoảng, nhưng Tiểu Hòe là thụ tinh, năng lực cảm ứng tự nhiên mạnh mẽ hơn so với người bình thường.
Hơn nữa, những hài tử ở tư thục cũng thường xuyên đến nơi này chơi cờ vẽ tranh.
"Có thể trở thành một nửa đệ tử của tiên sinh, là phúc khí của Tiểu Hoè." Tiểu Hòe cúi đầu.
【Nhiệm vụ: thu đồ đệ】
【Giới thiệu nhiệm vụ: dưới cơ duyên trùng hợp, hòe thụ sinh ra linh trí, hàng năm đều được vị thôn trưởng nào đó hun đúc, khiến cho nó trở nên cực kỳ sùng bái cung kính】
【Nhiệm vụ ban thưởng: 500000 kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối】
Bộ Phàm có chút ngoài ý muốn.
Khó trách ngay từ đầu Tiểu Hòe lại cung kính với hắn như vậy, hoá ra nó chính là người hâm mộ của hắn đấy nha.
"Một khi đã như vậy, ngươi có bằng lòng bái ta làm thầy hay không?"
Bộ Phàm cười cười, hắn cảm thấy tiểu thụ tinh này rất thuận mắt, còn kinh nghiệm chỉ là lý do thứ hai.
"Tiểu Hòe bằng lòng!" Mắt Tiểu Hòe tràn đầy tình cảm kích động, nó lập tức quỳ xuống: "Tiểu Hòe bái kiến sư phụ!"
【Nhiệm vụ: thu đồ đệ hoàn thành】
【Nhiệm vụ ban thưởng: 500000 kinh nghiệm x2】
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【Đại Uy Thiên Long thăng cấp】
【Tật Phong Huyễn Ảnh Độn Pháp thăng cấp】
Liên tiếp những âm thanh nhắc nhở kỹ năng thăng cấp vang lên trong đầu hắn.
…
Sau đó Bộ Phàm bắt đầu dạy đệ tử.
Dù sao cũng chỉ là tua lại một lần những lời hắn đã dạy Tiểu Lục Nhân.
Có điều Tiểu Hòe thực sự chuyên chú lắng nghe, nó đem tất cả những lời Bộ Phàm nói để nhớ kỹ trong lòng.
Biết thân biết phận, khiêm tốn tu luyện, tuỳ tâm.
Kỳ thật từ đáy lòng Tiểu Hòe cũng có suy nghĩ giống Bộ Phàm, đi lên tranh đấu với đời thì có gì tốt chứ.
"Tiểu Hòe, ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta khinh thường tranh đấu cùng người, không phải vì chúng ta sợ, mà chúng ta chỉ cầu đi được lâu hơn trên vĩnh sinh đại đạo!" Khuôn mặt Bộ Phàm nghiêm túc nói.
"Sư phụ, Tiểu Hòe nhớ kỹ!" Tiểu Hòe gật đầu nói.