Chương 181: Tiểu Hồng (2)
Lúc này, một lão thái giám cẩn thận dè dặt bước đến.
Sau khi thì thầm vào tai nam tử trung niên mấy câu thì kính cẩn dâng lên một bức mật thư cho nam tử trung niên.
Ngay sau đó, lão thái giám từ từ lui xuống.
“Điện hạ, xử lý chính vụ quan trọng, không cần phải để ý đến lão đầu tử này!” Lão giả kia cười ha hả nói.
“Đa tạ Thánh Nhân lượng thứ!”
Tào Hoài Tín mở xem mật thư, lông mày không khỏi nhíu chặt lại: “Thánh Nhân, không ngại thì xem thử phong thư này.”
“Ồ?”
Lão giả có chút hứng thú, cầm lấy bức thư nhìn xem.
“Ừm, ruộng lúa nuôi cá này có chút thú vị!”
Nhưng xem đến cuối cùng, lão giả không kìm được “ồ” nhẹ một tiếng: “Ẩn sĩ Đại Nho?”
“Thánh Nhân, ngài xem vị ẩn sĩ Đại Nho này là thật hay giả?”
Tào Hoài Tín biết rõ Đại Ngụy có mấy vị Đại Nho, là số ít có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà những Đại Nho này lại lần lượt trấn thủ tam đại thư viện.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một ẩn sĩ Đại Nho, còn đang xây dựng thư viện tư thục ở nơi hẻo lánh, điều này không khỏi khiến cho ông ta suy nghĩ nhiều.
“Là thật hay giả, nhìn thấy không phải là biết rồi sao!” Lão giả vuốt râu: “Lão đầu tử ta cũng nên đi ra bên ngoài rồi.”
“Thế này không được, đây chẳng qua chỉ là phỏng đoán của một vị tri huyện, là thật hay giả còn chưa biết được, nếu như vị kia thật sự là Đại Nho cũng không đáng để Thánh Nhân ngài phải ra mặt!” Tào Hoài Tín kinh hãi.
“Không sao không sao, lão đầu tử ta rảnh đến hoảng rồi, vừa hay ra ngoài hoạt động một chút, nhìn xem ruộng lúa nuôi cá kia.”
Mấy ngày sau.
Kế hoạch trong ngày vào buổi sáng.
Trời vừa rạng sáng, Bộ Phàm giống như hầu hết các hương thân thức dậy từ rất sớm.
Đầu tiên là nhỏ một giọt linh dịch cho cây đào lớn, sau đó đi vào phòng bếp nhóm lửa nấu cháo.
Ôi, thiếu mất Hỏa Kỳ Lân thì nhóm lửa cũng bất tiện.
Đợi sau khi cháo chín, đập vào quả trứng gà cho vào nồi, thêm chút mỡ lợn và muối, dùng muôi khuấy hai cái là đã xong một nồi cháo trứng gà nóng hổi.
Tiểu Lục Nhân cũng thức dậy rất sớm.
Anh chàng này đang tắm rửa ở giếng, thỉnh thoảng còn nói chuyện với con cá chép đỏ trong giếng.
Hỏa Kỳ Lân mới đi bao lâu chứ.
Xem anh chàng này đã cô đơn thành thế nào rồi.
Bộ Phàm lắc đầu.
Sau khi ăn sáng xong thì ra cửa đi đến tư thục.
Tiểu Lục Nhân ngồi trên lưng tiểu bạch lư, Bộ Phàm thì đi bên cạnh.
Trên đường đi, gặp phải các hán tử đang ra đồng làm việc, Bộ Phàm đều sẽ chào hỏi.
“Chào buổi sáng, thôn trưởng, ngươi đang đến thư viện tư thục hả?”
“Thì ra là Chu nãi nãi, các ngươi đang đi đâu thế?”
Người nói chuyện là Chu bà tử, bên cạnh Chu bà tử còn có ba người tức phụ của bà, ba người tức phụ của bà cũng-- gật đầu chào hỏi Bộ Phàm.
“Gần đây không phải thời tiết mát mẻ sao? Chúng ta muốn vào trong trấn xem thử, mua một ít vải may cho đám trẻ mấy bộ quần áo mới.”
Chu bà tử hòa nhã cười nói: “Thôn trưởng, không nói chuyện với ngươi nữa, xe bò của lão căn đầu còn đang ở cổng thôn, đợi chúng ta qua đó!”
“Vậy được, các ngươi đi từ từ!”
Nhìn thấy Chu bà tử và ba người tức phụ vừa nói vừa cười đi da dần, Bộ Phàm lắc đầu cảm khái.
Lúc đầu, sau khi Chu bà tử trải qua giấc mơ đó đã đối xử tốt với cả nhà của Tiểu Thảo, nhưng lại có thành kiến với đại nhi tử và tiểu nhi tử.
Sau này vẫn là hắn cố ý vô tình nhắc nhở, Chu bà tử mới nhận thức được vấn đề của bản thân.
Sau đó, Chu bà tử đảm nhận trách nhiệm của đại gia trưởng, cố gắng cải tạo cả nhà của đại nhi tử và tiểu nhi tử.
Có thể là do đã trải qua sinh tử, Chu bà tử có mấy phần thủ đoạn, dưới sự cải tạo của bà, cả nhà của hai người nhi tử cũng không còn lười biếng như lúc trước nữa.
Năm nay, toàn bộ thành viên của nhà bọn họ đều xuất động, tất cả ruộng lúa đều lấy để nuôi cá, hiện giờ cá đã bán hết, kiếm được không ít ngân bạc.
...
“Trùng hợp thật, thôn trưởng, tức phụ của ta gần đây ăn cơm không vào, ngươi xem thử có phải bị bệnh gì rồi không?”
Lúc này, Vương Lão Tứ cẩn thận chậm rãi dìu lấy tức phụ bụng to đi đến.
“Thẩm tử mang thai, việc này rất bình thường!” Bộ Phàm cười nói.
Sau đó, sau khi nói thêm những việc mà thai phụ cần chú ý, Vương Lão Tứ mới đỡ tức phụ rời đi.
“Ta đã nói với ngươi rồi, ta không sao, ngươi cứ không tin, còn làm phiền đến thôn trưởng!” Tức phụ của Vương Lão Tứ trừng Vương Lão Tứ một cái.
“Ta đây chẳng phải là lo lắng cho ngươi sao?” Vương Lão Tứ cười ngốc nói.
“Xem ngươi căng thẳng thành dáng vẻ gì kìa? Lúc trước khi sinh Nhị Cẩu cũng đâu thấy ngươi căng thẳng như vậy.”
“Cái này làm sao giống nhau được?”
“Tứ ca, ta nghe người già trong thôn nói, bụng nhọn là nhi tử, bụng tròn là nữ nhi, ngươi nói xem bụng của ta cứ tròn tròn, ta sợ...”
“Đừng sợ, ngươi không nghe thôn trưởng nói, đừng tin những thứ đó, những cái đó không chính xác, hơn nữa là nam hay nữ, ta đều thương!”
Nghe tiếng trò chuyện truyền đến từ phía sau, Bộ Phàm cười lắc đầu.
Đã từng có lúc.
Nam nhân từng thích đánh tức phụ nhất trong thôn, bây giờ lại trở thành trượng phu yêu chiều tức phụ nhất trong thôn.
...
“Nam nhân có thể không có tiền, có thể không có tài, nhưng không thể không có ước mơ! Không có ước mơ, vậy thì chẳng khác gì cá mặn, cho dù chúng ta là cá mặn, chúng ta cũng là một con cá mặn có ước mơ!”
Khi giọng nói này vang lên, tiếp đó một tiếng hét chỉnh tề cũng truyền đến.
“Cá mặn có ước mơ!”
“Cá mặn có ước mơ!”
Bộ Phàm nhìn theo hướng phát ra tiếng.
Lúc này, Tống Lại Tử đang cởi trần, dẫn đầu một nhóm người nhàn rỗi trong thôn đang chạy bộ.
“Chào thôn trưởng!”
Tống Lại Tử nhận ra hắn, bất ngờ vẫy tay với hắn.
“Chào thôn trưởng!”
Tiếp theo đó, đám người nhàn rỗi đi theo sau Tống Lại Tử cũng đồng thanh hét lên.
“Chào các ngươi!”
Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn phải nói một câu.
Sau đó Tống Lại Tử lại dẫn theo đám người nhàn rỗi bắt đầu đốt cháy calo.
Nhìn đám người Tống Lại Tử chạy xa, Bộ Phàm nổi lên vài phần tò mò, thả lỏng thần thức.
...
Xưởng xà bông thơm.
“Tam tỷ, xà bông thơm bách hợp vẫn không được, hương vị cứ kỳ lạ làm sao?”
Chu Minh Châu cầm lấy một khối xà bông thơm lên ngửi, mày liễu nhíu lại, nhìn sang Tôn tam nương bên cạnh.