Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 182: Đổi Địa Điểm?

Chương 182: Đổi Địa Điểm?
“Ta ngửi thử xem!”
Tôn tam nương cũng cầm lấy một khối xà bông thơm lên ngửi, hoài nghi nói: “Kỳ lạ thật, mùi hương hôm qua vẫn không có vấn đề, sao hôm nay lại biến đổi rồi.”
“Tam tỷ, mấy ngày nay tỷ chịu khó một chút, xem thử liệu có thể nhanh chóng ra mắt sản phẩm mới được không!” Chu Minh Châu nói.
“Đông gia, ngươi yên tâm!” Tôn tam nương gật đầu nói.
Người mù quáng trong tình yêu lúc trước đã trở thành nữ cường nhân.
...
Nhà của lão Lý đầu.
Cả nhà Tống Tử Hổ đến thăm lão Lý đầu.
“Cha nương, đây là cho tiên sinh, đợi đến khi tư thục tan học, nhờ người đưa cho tiên sinh!”
Tống Tử Hổ giao thú săn được cho lão Lý đầu.
“Được!” Lão Lý đầu gật đầu.
“Cha nương, con và Đại Nha đến tư thục đi học đây!”
Cẩu Thặng và Đại Nha chạy đến trước mặt Tống Tử Hổ và Lý Thanh Hà.
“Chú ý an toàn nhé!” Lý Thanh Hà cười nói.
“Vâng ạ, nương.” Cẩu Thặng và Đại Nha đồng thanh đáp.
“Tử Hổ, khát rồi phải không, ta đi rót nước cho chàng!” Lý Thanh Hà nhìn sang Tống Tử Hổ, niềm nở cười nói.
“Không cần, ta không khát!” Vẻ mặt Tống Tử Hổ lạnh nhạt nói.
Xem ra là cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải cố gắng.
...
Người nào đó vẫn còn đang huy kiếm!
...
Thần thức quét một vòng khắp thôn.
Các hán tử trong thôn đang làm việc trên đồng, các phụ nhân thì vừa nói cười vừa giặt quần áo bên bờ sông.
Mọi thứ đều yên bình và êm ả như thế.
Bộ Phàm không khỏi thở dài một hơi.
“Sư phụ, người làm gì mà thở dài thế?”
Tiểu Lục Nhân đang ngồi trên lưng tiểu bạch lư nghiêng cái đầu nhỏ nhìn hắn.
“Ta đang nghĩ có phải nên đổi địa điểm rồi không!” Bộ Phàm thu lại thần trí.
“Đổi địa điểm? Sư phụ, đổi địa điểm là cái gì thế?” Tiểu Lục Nhân gãi gãi cái đầu nhỏ.
“Chính là có cần phải rời thôn không!” Bộ Phàm trả lời.
“Tại sao phải rời khỏi thôn chứ?” Hai mắt Tiểu Lục Nhân mơ màng.
“Thôn làng yên bình quá, cho người ta một loại cảm giác không có việc gì để làm!” Bộ Phàm lắc lắc đầu.
“Như vậy không tốt sao ạ?” Tiểu Lục Nhân hỏi.
“Nói thế nào nhỉ, tốt thì có điểm tốt, chỉ là thiếu một chút cảm giác mạnh! Con không biết kể từ khi ta làm thôn trưởng đến nay, những rắc rối trong thôn đã ngày càng ít đi rồi. Lúc trước trong thôn luôn luôn có người vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau, nếu không phải mâu thuẫn giữa hàng xóm với nhau thì cũng là mâu thuẫn trong nhà. Nhưng còn bây giờ, mấy ngày cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, cuộc sống của các hương thân đang ngày một tốt hơn. Ai, nếu cứ tiếp tục như vậy, chức thôn trưởng này của ta thật sự không có việc gì để làm rồi!”
Bộ Phàm ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, thở dài.
Tiểu Lục Nhân và tiểu bạch lư đưa mắt nhìn nhau.
“Sư phụ, con cảm thấy người rất giống một từ mà Minh Châu cô cô từng nói!” Vẻ mặt Tiểu Lục Nhân nghiêm túc nói.
“Ồ, từ gì?” Bộ Phàm nhìn sang cậu bé.
“Phàm nhĩ tái (*)!” Tiểu Lục Nhân nói.
(*) Là từ lóng, ý chỉ bản thân giỏi, luôn đứng đầu nhưng lại tự nhận bản thân thấp kém, không làm được việc để có ý khoe khoang kiêu ngạo!
Bộ Phàm: “...”
Hắn phàm chỗ nào chứ.
Hắn thật sự là vì không có nhiệm vụ để làm nên buồn phiền, được chưa!
【Đã phát hiện nhiệm vụ】
【Nhiệm vụ: Rời khỏi thôn, đi đến đại lục mới】
【Mô tả nhiệm vụ: Một tiểu thôn trưởng nào đó cuối cùng cũng có ý định rời khỏi thôn, thật đáng mừng, thật đáng mừng】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 5000000 điểm kinh nghiệm, hai môn thần thông, bốn món tiên thiên linh bảo】
Năm triệu điểm kinh nghiệm?
Còn cả cái thật đáng mừng kia là có ý gì?
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Hắn biết ngay chỉ cần có nhiệm vụ rời khỏi thôn, hệ thống luôn keo kiệt cứng nhắc sẽ lập tức trở nên hào phóng.
Nhưng năm triệu điểm kinh nghiệm có thể làm được gì?
Đừng thấy nó nhiều như thế, nhưng trên thực tế cũng chỉ có thể thăng cấp một số kỹ năng, còn về việc thăng cấp tu vi thì còn kém quá xa.
Hơn nữa câu chuyện của Hàn Cương còn không đủ để nói lên một điều sao?
Chỉ cần không đi lang bạt khắp nơi, yên tĩnh bế quan tu luyện mãi mãi là cách an toàn nhất.
...
Trưa.
Vài tiên sinh của tư thục gần đó đột nhiên lại đến tìm Bộ Phàm thảo luận trao đổi sâu.
Bộ Phàm tất nhiên nghênh tiếp rất nhiệt tình.
Đừng hỏi tại sao lại nhiệt tình như vậy, hỏi ra thì chính vì yêu.
Sau đó mấy vị tiên sinh tư thục này lại đặt mua một đợt phấn viết, hơn nữa lần này là phấn màu.
Trước đây phấn viết đều có màu trắng, nhưng dưới sự nghiên cứu của mấy cô nương Tiểu Thảo, phấn viết hiện giờ không chỉ có một loại màu trắng, mà còn có màu vàng, màu xanh lam, màu lục, màu đỏ vân vân.
Sau đó Bộ Phàm nhiệt tình tiễn mấy vị thần tài này, không đúng, là tiễn mấy vị hảo hữu cùng chung chí hướng này ra khỏi thôn, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt.
“Có thời gian thì lại đến bàn luận nhé!”
Trong lòng mấy vị tiên sinh tư thục cảm động.
Vị Bộ tiên sinh này không những học vấn cao mà còn không có vẻ kiêu ngạo gì, đối đãi với người khác cũng nhiệt tình khách khí.
“Người tốt đấy!”
Nhìn những vị tiên sinh tư thục kia đang dần đi xa, Bộ Phàm lắc đầu thở dài một hơi, chắp tay sau lưng trở về làng.
...
“Vị Bộ tiên sinh này có học thức uyên bác, nhưng tại sao lại không tham gia khoa cử, với bản lĩnh của hắn, muốn trở thành trạng nguyên đối với hắn mà nói còn chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?”
Có vị thư sinh trung niên lộ ra vẻ khó hiểu trên khuôn mặt, cho dù bọn họ cùng là tiên sinh tư thục, nhưng khoa cử mỗi năm vẫn đều sẽ tham gia cả.
Dù sao thì, lỡ như đạt điểm cao, đó chính là tiền đồ vô lượng đấy.
“Ta thấy chí hướng của vị Bộ tiên sinh này không đặt ở khoa cử.” Một vị trung niên khá nho nhã lắc đầu.
“Ồ, Đồng huynh có cao kiến gì?” Đám tiên sinh tư thục đồng loạt nhìn về phía vị trung niên nho nhã kia.
“Mấy vị nhân huynh, ta muốn hỏi mọi người Ca Lạp thôn trước kia như thế nào? Bây giờ thì như thế nào?” Vị Đồng tiên sinh đó không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
Mấy vị tiên sinh đồng sinh này hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ đều là người của những thôn gần đó, tự nhiên cũng hiểu rõ tình hình của Ca Lạp thôn trước kia.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất