Chương 183: Ca Lạp Thôn Đi Như Thế Nào?
Có thể nói như thế này.
Ca Lạp Thôn trước kia chính là thôn làng nghèo nhất trong thập lý thôn.
Trừ khi là những gia đình có điều kiện tốt trong Ca Lạp thôn, nếu không thì các cô nương của những thôn gần đó đều sẽ không bằng lòng gả vào Ca Lạp thôn.
Mà mấy năm gần đây.
Ca Lạp thôn đã nhanh chóng trở thành thôn đẹp nhất trong thập lý thôn, thậm chí các cô nương trong thập lý thôn lúc chọn phu tế cũng sẽ ưu tiên suy xét Ca Lạp thôn.
Nhưng Ca Lạp thôn bây giờ không còn muốn đáp lễ nữa.
Trước đây, có cô nương của những thôn khác nhìn trúng một thiếu niên ở Ca Lạp thôn, người nhà kia sẽ để lộ vài câu với bà mối, bà mối kia lập tức vui mừng khôn xiết đi đến Ca Lạp thôn.
Nhưng điều khiến bà mối không ngờ tới là hộ gia đình đó nói gì, thôn trưởng nói, hài tử còn nhỏ, thành hôn quá sớm sẽ không tốt cho cơ thể, thế là đã từ chối.
Trong lòng bà mối tức giận.
Theo như bà mối thấy thì đây đã là chuyện mười phần chắc chín.
dù sao thì điều kiện của Ca Lạp thôn như thế nào, trong thập lý thôn ai mà không biết chứ, có thể có cô nương để mắt đến thì làm gì có chuyện không đồng ý.
Bà mối kia tức không chịu được, bắt đầu gặp ai cũng đều nói người của Ca Lạp thôn không tốt.
Chẳng bao lâu, danh tiếng của Ca Lạp thôn đã bốc mùi thối.
Chỉ cần nghe nói đến đối tượng xem mắt là người của Ca Lạp thôn thì sẽ không chút do dự mà từ chối.
Nhưng ai có thể ngờ được chỉ ngắn ngủi trong thời gian hai ba năm, Ca Lạp thôn càng ngày càng tốt lên, làm tư thục, làm nhà xưởng, còn liên tiếp xuất hiện biết bao nhiêu tú tài đồng sinh.
Tất nhiên kèm theo việc Ca Lạp thôn nổi tiếng còn có chuyện nuông chiều tức phụ.
Sau đó, Ca Lạp thôn bỗng nhiên trở thành chiếc bánh ngọt thơm ngon của thập lý thôn, đặc biệt là những thiếu niên đang học ở tư thục kia.
Nhưng bây giờ thì sao.
Ca Lạp thôn người ta bây giờ chọn tức phụ đều chọn người trong thôn họ, thực sự không còn cách nào nữa mới suy xét đến người của các thôn khác.
Những người đã từng từ chối, bây giờ hối hận biết bao.
Dùng một câu để diễn tả nó thì chính là, trước đây ngươi hờ hững lạnh nhạt với ta, bây giờ ta để ngươi cao không với nổi.
“Đồng huynh, ngươi hỏi chúng ta chuyện của Ca Lạp thôn làm gì, bây giờ ai mà không biết Ca Lạp thôn càng ngày càng tốt, cách đây không lâu còn làm ruộng lúa nuôi cá gì đó.” Có vị thư sinh trung niên hồ nghi nói.
“Các ngươi có từng nghĩ đến sở dĩ Ca Lạp thôn trở nên tốt hơn là từ sau khi vị Bộ tiên sinh kia trở thành thôn trưởng không.” Đồng tiên sinh lắc đầu cười hỏi.
“Chuyện này ta có nghe nói đến, đích thực là sau khi vị Bộ tiên sinh kia lên làm thôn trưởng thì cuộc sống của Ca Lạp thôn ngày càng khấm khá hơn, sau này, thôn dân Ca Lạp thôn còn đặt biệt danh cho vị Bộ tiên sinh kia, gọi là tiểu thôn trưởng phúc khí!” Có vị nam tử trung niên mặc áo bào gật đầu.
“Còn có chuyện này à!”
Mấy người xung quanh lần đầu tiên nghe thấy chuyện này.
Vị nam tử trung niên mặc áo bào gật đầu, giẫm lên mặt đất, nói tiếp: “Các ngươi có biết con đường chúng ta đi này gọi là gì không?”
“Gọi là gì?” Mấy vị tiên sinh tư thục đồng loạt hỏi.
“Con đường Bất Phàm, nghe nói là vị Bộ tiên sinh đó trị khỏi bệnh cho hài tử của một vị viên ngoại, vị viên ngoại đó vì để cảm tạ Bộ tiên sinh nên mới trải con đường này!” Nam tử trung niên mặc áo bào kia trả lời.
“Cũng nhờ có con đường này, bây giờ người của Ca Lạp thôn vào trấn mới thuận tiện hơn rất nhiều.”
Đám tiên sinh tư thục đều im lặng.
Không biết tại sao khi nghe thấy những việc làm của vị Bộ tiên sinh kia, bọn họ lại có loại cảm giác tự thẹn thua kém.
“Chẳng lẽ vị Bộ tiên sinh kia là đang giáo dục cảm hóa bách tính một phương? Có vị tiên sinh tư thục đột nhiên lên tiếng.
Một câu làm thức tỉnh.
Đám tiên sinh tư thục xung quanh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Xây dựng tư thục, tập trung giảng dạy.
Đã thay đổi tập tục của địa phương.
Đây chẳng phải chính là giáo dục cảm hóa bách tính một phương sao?
“So sánh với vị Bộ tiên sinh kia, ta không bằng hắn!”
Vị tư sinh trung niên đó sinh ra cảm khái, các tiên sinh tư thục khác cũng đồng cảm sâu sắc.
Thì ra vị Bộ tiên sinh kia không phải là không muốn thi khoa cử, mà là hắn có chí hướng cao cả hơn.
“Vị Bộ tiên sinh kia mà mấy vị tiểu hữu nói, chính là vị tiên sinh đó của thư viện Bất Phàm sao?”
Đột nhiên, một giọng nói già nua truyền đến.
Đám tiên sinh tư thục giật mình.
Chỉ thấy một vị lão giả đơn bạc không biết xuất hiện trước mắt từ lúc nào, hai tay lão giả này chắp ra sau lưng, mặt mày hiền hậu đang nhìn bọn họ, cho người ta một loại cảm giác hòa nhã thân thiết.
“Đúng vậy, lão tiên sinh cũng nghe nói đến Bộ tiên sinh của thư viện Bất Phàm?” Người lên tiếng đầu tiên chính là vị tiên sinh tư thục họ Đồng kia.
“Có nghe thoáng qua.”
Lão giả mặt mày hiền hậu kia cười hòa nhã nói: “Vậy không biết các vị tiểu hữu, Ca Lạp thôn đó đi như thế nào?”
“Cứ đi dọc theo con đường này là đến!” Đồng tiên sinh kia chỉ sang một bên đáp lại.
“Đa tạ tiểu hữu cho hay!”
Lão giả mặt mày hiền hậu kia chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước.
Đám tiên sinh tư thục có chút nghĩ không ra.
Lão tiên sinh này thực sự mang cho người ta một loại cảm giác kỳ quái.
Nhưng khi bọn họ quay đầu lại, nhìn về phía lão giả kia lần nữa thì đột nhiên phát hiện bóng dáng của lão giả kia đã biến mất.
“Sao lại không thấy nữa?”
Toàn thân đám tiên sinh tư thục đều rùng mình một cái.
“Chắc là chúng ta không gặp phải thứ gì dơ bẩn đấy chứ?”
Người trung niên mặc áo bào nuốt nước bọt, toàn thân không khỏi nổi da gà.
“Ban ngày ban mặt làm gì có thứ gì dơ bẩn, ta thấy là do vị lão giả kia đi khá nhanh, lúc chúng ta không để ý thì đã đi xa rồi!” Trong lòng Đồng tiên sinh hơi hoảng hốt, nhưng vẫn mở miệng giải thích.
Đi bộ nhanh?
Đám tiên sinh tư thục vô thức quay đầu lại, nhìn về phía cuối con đường, lại nuốt xuống yết hầu.
Khoảng cách này, độ dài này, cho dù là bọn họ đi nhanh cũng không thể nào đi hết được.
Cho nên trong đầu bọn họ hiện ra hình ảnh một lão giả còng lưng, hai tay đong đưa, chạy nhanh bạt mạng.