Chương 184: Thôn Trang Tràn Ngập Cổ Quái Ở Khắp Nơi (1)
Lão giả kia không biết đám tiên sinh tư thục này đã tưởng tượng ra cái gì.
Lúc này, ông ta đang chắp hai tay ra sau lưng, dáng vẻ thoải mái, thong thả bước về phía trước, mỗi khi bước một bước, bóng dáng của ông ta sẽ xuất hiện cách đó vài trượng.
Bỗng nhiên lão giả dừng bước chân lại, nhìn về hướng Ca Lạp thôn ở phía xa.
“Đúng là một nơi thế ngoại đào nguyên!”
Lão giả vuốt râu, chầm chậm bước tới.
Lần này ông ta không bước một bước mấy trượng như trước nữa, mà là đi đến từng bước một.
Nhìn thấy hán tử đang làm nông trên đồng ruộng, lão giả cau mày lại.
“Đây là?”
Lão giả liếc mắt một cái đã nhìn thấy sự khác biệt của hán tử làm nông này, thể lực dồi dào, khí huyết tràn đầy, hoàn toàn không phải là người bình thường.
Hơn nữa ông ta còn lờ mờ cảm nhận được trên người hán tử làm nông này có một loại khí tức giống với ông ta, cỗ khí tức này rất giống hạo nhiên chi khí, nhưng lại không phải, mà là thư quyền chi khí.
Điều này chỉ có thể nói lên một chuyện.
Bên cạnh những hán tử làm nông này chắc chắn có một vị Nho tu, cũng chỉ có Nho tu mới có thể khiến cho người xung quanh sản sinh ra loại thư quyền chi khí này dưới sự hun đúc của mình.
Nhưng có thể khiến nhiều người như vậy sinh ra thư quyền chi khí trên cơ thể, tu vi của vị Nho tu kia chắc chắn không hề thấp.
“Xem ra chuyện thôn trang này có ẩn sĩ Đại Nho không phải là giả!”
Lão giả sinh ra vài phần hứng thú, chắp hai tay sau lưng, tiến vào trong thôn.
Thôn dân làm việc trong ruộng cũng chú ý đến lão giả, đều cho rằng là lão gia tử thông gia của nhà nào trong thôn đến thăm người thân.
Nhưng khi lão giả tiến vào Ca Lạp thôn, ông ta lập tức lộ ra vẻ chấn kinh.
“Đây là Tụ Linh Trận? Thế mà lại có thể ngưng tụ được linh khí nồng đậm như vậy?”
Lão giả hít sâu một hơi, tuy rằng Nho tu không dựa vào linh khí để tu luyện, nhưng bọn họ vẫn cần cảm ngộ thiên địa tự nhiên, mà linh khí chính là một loại thiên địa tự nhiên.
Và linh khí ở đây còn nồng đậm hơn gấp trăm lần so với hoàng cung ở kinh thành.
Phải biết rằng hoàng cung ở kinh thành cũng là được gia trì bởi Thượng Cổ Tụ Linh Trận, nhưng hiệu quả lại không bằng Tụ Linh trận của một thôn trang nhỏ, vậy thì phẩm cấp của Tụ Linh Trận này phải cao bao nhiêu chứ!
Hơn nữa chỉ khi tiến vào thôn trang mới có thể cảm nhận được linh khí nồng hậu như vậy, thế thì bên ngoài thôn trang chắc chắn đã được bố trí pháp trận che phủ linh khí.
“Những trận pháp này đã tồn tại từ lâu, hay là sau này mới được người ta bày bố? Hoặc là những trận pháp này có liên quan đến vị Bộ tiên sinh kia?”
Lão giả lưỡng lự.
Người tinh thông trận pháp trong cả thiên hạ này cực kỳ ít ỏi, đừng nói là Trận Pháp sư còn có thể bố trí trận pháp cấp bậc như vậy, chỉ e là trong cả thiên hạ này cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nếu như thật sự là vị Bộ tiên sinh kia đã bày trận pháp, vậy thì vị Bộ tiên sinh đó không phải chỉ đơn giản là ẩn sĩ đại tu như thế.
Lão giả hít sâu một hơi, bước từng bước tiến vào thôn.
...
Đi ngang qua cây hòe lớn ở cổng thôn, lão giả cau mày lại.
“Vậy mà lại là gốc cây đã thành kết quả!”
Tuy nói rằng vạn vật đều có linh hồn, nhưng cỏ cây núi đá muốn tu hành thì còn khó khăn gấp ngàn vạn lần dã thú bình thường, nếu đã trải qua ngàn năm vạn năm mà không có cơ duyên thì vẫn không có cách nào tu hành được.
Hơn nữa cây hòe lớn này lại có một cỗ hạo nhiên chi khí mờ nhạt.
Điều này làm sao có thể?
Thụ yêu tầm thường làm sao có thể cảm ngộ được hạo nhiên chi khí?
” Chúng ta phải làm gì?”
“Làm một con cá mặn có ước mơ!”
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng hò hét.
Lão giả quay đầu xem nhìn thì nhìn thấy một nhóm hán tử ở trần đang chạy theo một hàng dài.
“Đây là võ nhân!”
Sắc mặt của lão giả đông cứng lại.
Nhóm võ nhân này, dẫn đầu là vị hán tử có vẻ ngoài hơi thô tục, khí huyết cực kỳ dồi dào, khí tức cũng rất mạnh mẽ, đặt trong võ lâm thế tục cũng là một cao thủ cực kỳ lợi hại.
Hơn nữa thực lực trong người vị hán tử trông thô tục kia còn không chỉ có một loại.
Mặc dù thực lực của võ nhân đối với giới tu hành thì không có gì đáng nói, nhưng võ nhân vẫn có một số người có thiên tư trác tuyệt.
Ví dụ như vương triều Đại Thục ở láng giềng từng xuất hiện một vị võ nhân, một quyền đã giết chết Nguyên Anh hậu kỳ.
Sau này vẫn không có ai biết đến tung tích của vị võ nhân này.
Có người nói, bởi vì võ nhân kia đã giết chết tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, khiến tu sĩ Tu Tiên giới của Đại Thục mất thể diện, cuối cùng đã bị tu sĩ Tu Tiên giới của Đại Thục giết chết.
Cũng có người nói, vị võ nhân kia đã đi tu luyện cảnh giới võ đạo cao hơn.
Có thể lần tới khi trở lại là có thể oanh sát Hóa Thần kỳ.
“Lần này đến lượt ta xuống trước!”
” Được, nhưng mà nói rồi đấy, ai thua thì đổi người!”
Nhưng vào lúc này, một nhóm thiếu niên chạy chậm đi đến.
“Nho đồ? Còn cả Nho sĩ?”
Đôi mắt lão giả trừng lớn.
Nếu muốn trở thành Nho tu, bước đầu tiên chính là cảm ngộ hạo nhiên chi khí.
Một khi cảm ngộ được hạo nhiên chi khí thì chính là Nho đồ, Nho đồ chỉ là có một lượng hạo nhiên chi khí nhất định trên người, nhưng không sử dụng được.
Còn sau Nho đồ, chính là Nho sĩ, Nho sĩ miễn cưỡng có thể sử dụng được hạo nhiên chi khí.
Nhưng Nho tu thì khác với tu sĩ.
Tu sĩ chỉ cần có linh căn là có thể tu hành dựa vào tâm pháp, nhưng Nho tu lại chỉ có thể dựa vào ngộ tính cảm ngộ.
Ngộ tính kém.
Dù cho mãi mãi ở bên cạnh một vị Đại Nho để cảm ngộ thì cũng không thể cảm ngộ được một chút hạo nhiên chi khí nào.
Nhưng bây giờ lại có hơn mười Nho tu.
Hơn nữa tuổi tác đều không cao, dõi mắt khắp mười ba vương triều thế tục Vân Yến cũng không tìm được nhiều Nho tu thiên tài như vậy.
Theo lý mà nói, vương triều Đại Ngụy thoáng chốc xuất hiện nhiều Nho tu thiên tài như thế, ông ta phải hưng phấn vui mừng mới phải.
Nhưng lúc này ông ta lại không hề vui mừng chút nào.
Bởi vì chỗ này khắp nơi đều đầy rẫy sự kỳ quái.