Chương 185: Thôn Trang Tràn Ngập Cổ Quái Ở Khắp Nơi (2)
Thôn dân có thể lực dồi dào.
Trận pháp thần bí.
Thụ yêu sở hữu hạo nhiên chi khí.
Còn có một đám võ nhân.
“Đây rốt cuộc là một thôn trang như thế nào?”
Lão giả đã tê liệt.
Vốn dĩ ông ta chỉ muốn đến đây để gặp tiểu bối, nhân tiện cho chút cơ duyên gì đó.
Dù sao thì Đại Ngụy có thể xuất hiện một Đại Nho, đối với cả vương triều Đại Ngụy là một chuyện có lợi.
Nhưng mà điều khiến ông ta hoàn toàn không ngờ được là, ông ta đã đến một thôn trang tràn đầy kỳ quái.
Xem ra tất cả đáp án chỉ khi gặp được vị gọi là ẩn sĩ đại tu kia mới có thể biết được.
“Lão tiên sinh, ngươi đang chắn chỗ chúng ta chơi cờ!” Thiết Đản nhìn về phía lão giả trước mặt nhã nhặn nói.
“Rất xin lỗi!”
Nhìn vào mười mấy thiếu niên trước mặt, lão giả nặn ra một nụ cười hòa ái: “Tiểu bằng hữu, tiên sinh nhà ngươi bây giờ đang ở đâu thế?”
“Ngươi quen biết tiên sinh của chúng ta?” Thiết Đản nghi ngờ hỏi.
“Không quen biết, nhưng ta nghe nói học vấn của tiên sinh các ngươi cực kỳ tốt nên muốn xin hắn chỉ dạy một chút!” Lão giả cười nói.
“Thì ra là như vậy!” Thiết Đản hiểu ra.
“Lão tiên sinh, tiên sinh của chúng ta ở bên đó!”
Lúc này, Cẩu Thặng ở bên cạnh chỉ tay vào một ngõ nhỏ.
Lão giả nhìn sang.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tuấn lãng cả người mặc đồ trắng, trên tay cầm sách đang cưỡi một con lừa trắng nhỏ chầm chậm đi ra từ ngõ nhỏ.
Sắc mặt của lão giả thay đổi.
Nam tử trẻ tuổi cưỡi lừa trước mặt có khuôn mặt tuấn dật, mặc một bộ bạch y, lộ rõ cảm giác khí chất thoát tục.
Quan trọng hơn chính là dùng tu vi của ông ta vậy mà lại không nhìn thấu được thanh niên mặc bạch y trước mắt, tựa như người trước mặt đây chính là một người phàm.
Ở cái thôn khắp nơi tràn ngập sự cổ quái quỷ dị.
Đột nhiên nhìn thấy một phàm nhân bình thường, ngươi nói đây là người thường, ai mà tin chứ!
Cho nên rất có khả năng là đối phương đã giấu đi khí tức trên người rồi.
Chỉ là cho dù là một Đại Nho che giấu khí tức ở trước mặt ông ta, ông ta cũng có thể liếc mắt một cái phân biệt ra được.
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Tu vi của đối phương cao hơn ông ta rất nhiều.
Tu vi ở trên ông ta là gì chứ?
Thánh Nhân!
Vương triều Đại Ngụy của bọn họ từ lúc nào lại xuất hiện một vị Thánh Nhân rồi?
Trong lòng lão giả hoảng hốt.
Đừng thấy ông ta ở Đại Ngụy được thế nhân tôn xưng là Thánh Nhân, nhưng ông ta hiểu rõ khoảng cách chênh lệch tu vi của bản thân mình với Thánh Nhân không phải chỉ có một chút nửa chút.
Nếu như phải so sánh với nhau thì đó chính là một người trên trời một kẻ dưới đất.
Mà ông ta chính là kẻ ở dưới đất kia.
Giờ phút này, trong đầu lại lần nữa hiện lên từng cảnh tượng mình nhìn thấy khi vào thôn.
Nhưng Thánh Nhân thật sự có thể làm được những cái này sao?
Lão giả không rõ, cũng không dám khẳng định.
Nhưng ông ta có thể chắc chắn một việc, nam tử mặc bạch y trước mặt này vốn không phải là ẩn sĩ Đại Nho gì, mà là một nhân vật có thực lực thông thiên.
...
Cùng lúc đó.
"Tiên sinh, có vị lão tiên sinh muốn tìm ngươi!"
Đột nhiên, Thiết Đản cùng một đám trẻ chạy qua đây, chỉ vào lão giả kia nói.
Khuôn mặt Bộ Phàm lộ ra nghi hoặc, giương mắt nhìn qua đó, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp một chút.
Lão giả đứng cách đó không xa, mặc một bộ áo bào màu xám, thân hình gầy gò, khuôn mặt hiền lành hoà nhã, hệt như một người già cao tuổi cực kỳ bình thường.
Nhưng bộ dáng già mà vẫn tráng kiện kia của đối phương, nhất là khoản khí chất, lại giống với một lão thần tiên.
Bộ Phàm không cần nghĩ cũng biết người như vậy tuyệt đối không phải là người bình thường.
"Không biết lão tiên sinh tìm ta có chuyện gì?"
Trong lòng Bộ Phàm căng thẳng, trở mình xuống khỏi lưng tiểu bạch lư, rất khách khí chắp tay hành lễ nói.
"Tiên sinh, vị lão tiên sinh này nói ông ta là tới xin chỉ dạy học vấn của ngài!" Thiết Đản trả lời trước.
Chỉ là tới xin chỉ dạy học vấn?
Trong lòng Bộ Phàm khẽ thở phào một hơi.
Những cái khác thì không nói chắc được, nhưng về mặt học vấn thì hắn vẫn rất có lòng tin.
Nhưng vừa nghĩ tới Tụ Linh Trận mà hắn bố trí, hắn không khỏi lại bắt đầu khẩn trương.
"Không dám, không dám! Không thể nói xin chỉ dạy được, cùng lắm là xin tiên sinh chỉ giáo mà thôi!"
Trong lòng lão giả vừa sợ hãi lại vừa phấn chấn, có thể được một vị Thánh Nhân chỉ điểm, đối với ông ta mà nói, có thể nói là cơ duyên cực lớn.
【Ngô Huyền Tử nảy sinh hảo cảm với ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 90】
Bộ Phàm ngây người.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người vừa tới đã có độ hảo cảm cao như vậy.
Tra xem tin tức hảo hữu.
【Ngô Huyền Tử: Á Thánh của vương triều Đại Ngụy, nghe nói ngươi học thức uyên bác, dạy ra được mấy tên tú tài đồng sinh, nên xuất hiện lòng kính phục với ngươi. 】
Á Thánh vương triều Đại Ngụy này có tu vi gì?
Có điều, có thể được xưng thánh, khẳng định là một lang nhân.
Hắn đã nói mà.
Vừa thấy lão giả này đã cho hắn cảm giác là ẩn sĩ cao nhân chuyên lừa bịp, gạt tiền kẹo của trẻ con.
"Lão tiên sinh, nếu đã tới rồi, không bằng đến nhà ta ngồi một chút!"
Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần có hảo cảm với hắn vậy thì không có nguy hiểm gì, cái này hắn có thể khẳng định.
"Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh!"
Ngô Huyền Tử chắp tay hành lễ, trong lòng không biết kích động tới nhường nào, có thể luận đạo cùng một vị Thánh Nhân, đây quả thực là cơ duyên của ông ta mà.
Sau đó Bộ Phàm tạm biệt đám trẻ Thiết Đản, dẫn Ngô Huyền Tử về nhà.
Nhìn thấy cái sân nhỏ có thể nói là đơn sơ này.
Chỗ sân này không hề lớn.
Trong sân trồng một gốc đào lớn tươi tốt, dưới gốc đào đặt một bộ bàn ghế.
Bên cạnh còn quây một vườn rau, ở vườn rau nuôi mấy con gà, mấy con gà này đang cúi đầu mổ đất.
Trong đầu Ngô Huyền Tử đột nhiên hiện ra một từ.
Ẩn cư!
"Chỗ ở đơn sơ, lão tiên sinh đừng chê bai!"
Bộ Phàm lấy đồ uống trà từ trong nhà ra bày lên trên bàn, cười nói.
"Sao có thể vậy được? Tiên sinh, nơi này có phong cách riêng, nhìn tưởng bình thường, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác thanh thản thoải mái!" Ngô Huyền Tử nào dám nói nơi này đơn sơ chứ, đột nhiên lắc đầu nói.