Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 186: Mọi Người Đều Giống Nhau

Chương 186: Mọi Người Đều Giống Nhau
"Cũng đúng, núi không nơi cao, có tiên thì có tiếng, nước không ở sâu, có rồng thì có linh, nơi này phòng ốc sơ sài, duy có đạo đức cao sang." Bộ Phàm cười nói.
Tâm trạng Ngô Huyền Tử chấn động.
Trong đầu không ngừng quanh quẩn lời nói vừa rồi, núi không nơi cao, có tiên thì có tiếng, nước không ở sâu, có rồng thì có linh, nơi này phòng ốc sơ sài, duy có đạo đức cao sang, hạo nhiên chi khí trong cơ thể bốc lên cuồn cuộn.
Quả nhiên là lời nói của Thánh Nhân, như châu như ngọc, từng câu từng chữ đều ẩn chứa chân ý Nho gia vô thượng.
Nhưng câu thơ này, sao ông ta lại chưa từng nghe qua.
Trừ khi là vị tiên sinh này tự sáng tác.
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Ngô Huyền Tử, lúc này Bộ Phàm mới ý thức được chính mình nói lỡ miệng rồi.
Đối với hắn mà nói, những câu này không có gì, nhưng đối với thế giới này mà nói, lời này thuộc vào những câu danh ngôn hay.
Xem ra hắn vô ý trở thành một kẻ đạo văn rồi.
Nói thật lòng, đối với loại chuyện này, hắn rất khinh thường, lấy câu thơ của người khác tới ra oai thì có gì đáng nể đâu chứ.
"Tiên sinh nói hay!" Ngô Huyền Tử kính phục nói.
【Ngô Huyền Tử nảy sinh cảm tình kính phục với ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 95】
"Nào có nào có, lời này là ta vô ý nghe được thôi, cũng không phải là ta làm ra." Bộ Phàm khoát tay giải thích nói.
Nhưng Ngô Huyền Tử sao có thể tin chứ, chỉ cho rằng đây là Bộ Phàm khiêm tốn.
...
Tiếp sau.
Bộ Phàm biết vị Ngô Huyền Tử này có hứng thú với thi từ ca phú, bèn cùng ông ta nghiên cứu thảo luận một phen.
Vốn dĩ lúc đầu hắn còn có chút lo lắng Ngô Huyền Tử sẽ hỏi thăm chuyện về Tụ Linh Trận, nhưng sau khi thảo luận một phen, Ngô Huyền Tử cũng không có ý muốn hỏi thăm, đáy lòng hắn nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì hắn đã thu liễm khí tức, chỉ sợ trong mắt Ngô Huyền Tử hắn chỉ là một tiên sinh tư thục có chút học thức mà thôi.
Hơn nữa hắn cũng phát hiện vị Ngô Huyền Tử này học thức cực cao, là người có học thức cao nhất mà hắn từng gặp cho tới hiện tại.
Tất nhiên so với hắn thì vẫn còn kém rất nhiều.
"Đa tạ tiên sinh chỉ giáo!" Ngô Huyền Tử tất cung tất kính đứng dậy hành lễ.
Phải biết những chỉ điểm này rất có ích đối với ông ta, mơ hồ có chỗ cảm ngộ được, những cảm ngộ này thậm chí có thể giúp ông ta rút ngắn mấy năm tu luyện trên con đường tu hành.
"Khách khí rồi!"
Bộ Phàm mỉm cười khiêm tốn.
"Sư phụ, ta trở về rồi, còn bắt được hai con cá về nữa!"
Lúc này, Tiểu Lục Nhân xách theo hai con cá trở về: "A, trong nhà có khách tới sao?"
"Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này là?"
Bộ Phàm vừa định nói tên Ngô Huyền Tử, nhưng hắn đột nhiên phát hiện đến bây giờ Ngô Huyền Tử vẫn chưa tự giới thiệu.
"Gọi ta Ngô lão đầu là được!"
Ngô Huyền Tử nhìn khuôn mặt của Tiểu Lục Nhân thêm mấy lần.
Ngô lão đầu? Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Nếu không phải biết vị này là Á Thánh của vương triều Đại Ngụy, thì hắn đã thật sự cho rằng đây là một lão giả bình thường.
Có điều ngẫm lại cũng đúng thôi, người có tu vi cực cao như Ngô Huyền Tử này bình thường đều thích ẩn trong thế tục làm một người thường.
Dựa theo cách hiểu của bọn họ là thể nghiệm muôn màu của nhân sinh, cảm ngộ Thiên Đạo luân hồi.
Thông tục một chút thì chính là giấu tài.
Mà lúc này.
Ngô Huyền Tử cũng nghĩ Bộ Phàm như thế.
Buổi tối.
Bộ Phàm giữ Ngô Huyền Tử lại trong nhà ăn bữa cơm thường.
Không có cách nào, ai bảo người ta giả vờ là người mới, hắn vẫn không thể vạch trần, càng không thể trực tiếp đuổi Ngô Huyền Tử ra ngoài.
Suy cho cùng, tạm không nói việc đánh không lại đối phương, chỉ nói tới việc người ta là Á Thánh của vương triều Đại Ngụy thôi thì vẫn phải cho người ta thể diện.
Huống chi loại tồn tại như thế này, nói không chừng còn có thể kiếm được chút lợi ích.
Mà Ngô Huyền Tử nào có lý do không đồng ý.
Nhìn thấy bóng người bạch y bận rộn nấu cơm ở nhà bếp giống như phàm nhân, trong lòng Ngô Huyền Tử cảm khái, đây mới thật sự là trở về nguyên trạng.
So sánh với vị ở trước mặt này, cái gọi là thế tục tu hành khi trước của ông ta quả thực chính là không ra gì.
Phút chốc trôi qua, mấy món ăn đã được làm xong, hai con cá Tiểu Lục Nhân bắt được Bộ Phàm làm thành món cá kho và canh cá đậu phụ.
"Không nghĩ tới trù nghệ của tiên sinh lại tốt như vậy?"
Mặc dù Ngô Huyền Tử chưa động đũa, thế nhưng mùi thơm nhàn nhạt của thức ăn khiến ông ta cảm thấy những món ăn này chắc chắn là rất ngon.
"Ta thì có thể có trù nghệ gì được, ta nấu ăn từ trước đến nay chỉ cần chín là được rồi!"
Bộ Phàm lắc lắc đầu, cầm đũa lên chỉ vào thức ăn trên bàn: "Ngô lão, đừng khách khí, cứ coi như nhà mình đi."
Tiểu Lục Nhân ở bên cạnh đã bưng bát lên rồi, cầm lấy đũa, chỉ chờ Bộ Phàm động đũa, hắn mới động đũa.
"Vậy thì ta không khách khí nữa!"
Ngô Huyền Tử cầm đũa lên gắp một miếng thịt cá kho đút vào trong miệng, mùi vị rất ngon, vị ăn chính gốc, còn thấp thoáng hiện ra mùi hương của bông lúa.
"Chẳng lẽ đây là cá Đạo Hoa?"
"Ngô lão cũng từng nghe nói tới cá Đạo Hoa sao!"
Bộ Phàm có chút hiếu kỳ, lẽ nào Ngô Huyền Tử này cũng là kẻ sành ăn, mục đích tới nơi này vốn không phải vì tri thức, mà là vì cá Đạo Hoa?
"Có nghe nói qua, nghe nói cá Đạo Hoa này là từ tay của tiên sinh mà ra?" Ngô Huyền Tử xu nịnh nói.
"Có lẽ là ngươi hiểu lầm rồi, cá Đạo Hoa này không phải từ tay ta mà ra, mà là từ một cô nương tên là Chu Minh Châu." Bộ Phàm lắc lắc đầu.
"Chu Minh Châu?"
Ngô Huyền Tử có chút ấn tượng.
Đây cũng không thể trách ông ta không nhớ được Chu Minh Châu, mà là phong mật thư ông ta xem kia thiên về suy đoán giảng thuật của vị ẩn sĩ Đại Nho này.
"Không sai, chính là cô nương này, đầu óc cô nương này thông minh, tâm địa tốt, trù nghệ cũng tốt."
Bộ Phàm gật gật đầu, vẫn không quên khen ngợi Chu Minh Châu ở trước mặt Ngô Huyền Tử.
Nói thế nào thì vị Ngô Huyền Tử này cũng là cao nhân, giới thiệu cho Chu Minh Châu một số nhân mạch, nha đầu kia khẳng định sẽ rất vui vẻ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất