Chương 187: Cầu Thu Lưu?
"Tiên sinh nói như vậy khiến ta muốn gặp vị Chu cô nương kia xem thử!"
Ngô Huyền Tử nổi lên mấy phần hiếu kỳ, ông ta thấy Chu Minh Châu kia có thể được một vị ẩn sĩ cao nhân như vậy khen ngợi, chắc chắn là có chỗ hơn người.
"Có thời gian rảnh, ta dẫn nàng tới làm quen với ngươi!"
Bộ Phàm mỉm cười: "Đúng rồi, Ngô lão, một mình ngươi tới thôn chúng ta là vì chuyện gì thế? Người trong nhà chẳng lẽ không lo lắng cho ngươi sao?"
"Ta một đời chưa cưới vợ, trưởng bối trong nhà cũng sớm đã qua đời nhiều năm, bây giờ không ràng không buộc, không có chỗ ở cố định, chỉ có thể giống như cô hồn, lang bạt khắp nơi!"
Ngô Huyền Tử thở dài, ánh mắt lại len lén liếc nhìn Bộ Phàm một cái.
Một đời chưa cưới vợ?
Bộ Phàm không bất ngờ, người tu hành độc thân ngàn năm vạn năm có rất nhiều.
Nhưng lời phía sau của lão đầu này có ý gì?
Không ràng không buộc, không có chỗ ở cố định, giống như cô hồn lang bạt khắp nơi, tại sao lại có cảm giác như đang cầu thu lưu thế?
Hy vọng chỉ là hắn suy nghĩ nhiều.
"Ta không phải là có ý mạo phạm, xin Ngô lão lượng thứ!" Bộ Phàm ôm quyền.
"Không sao không sao."
Ngô Huyền Tử thở dài một tiếng, nhìn về phía sau núi đằng xa: "Thôn của tiên sinh an nhàn yên bình, khiến ta có suy nghĩ muốn theo tiên sinh cùng định cư ở nơi này!"
【Nhiệm vụ: Lão giả cô độc】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Từ lúc còn nhỏ phụ mẫu của Ngô Huyền Tử đều đã mất, sống chung với thân thích chịu đủ mọi loại ức hiếp, gặp rất nhiều khó khăn, nhưng ông ta không hề mất đi lòng tin, chưa từng cúi đầu với vận mệnh, dựa vào sự cố gắng của mình, từng bước từng bước đi tới tận vị trí bây giờ, mặc dù có thực lực cường đại, nhưng trong lòng ông ta lại rất cô độc, ông ta không biết phải làm như thế nào, mãi cho đến khi gặp được một vị tiểu thôn trưởng nào đó, ông ta bỗng chợt nhen nhóm lên một chút hi vọng, mời ngươi giúp đỡ lão giả đáng thương này! 】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 800000 điểm kinh nghiệm】
Bộ Phàm ngẩn người.
Hóa ra cảm giác cầu thu lưu khi nãy không phải là ảo giác à!
Lão đầu này thật sự muốn ở trong thôn giả vờ làm... người thường.
Còn có.
Giới thiệu nhiệm vụ này có phải quá dài rồi không?
Thật sự sẽ không bị chửi à?
Tất nhiên điểm này không quan trọng.
Quan trọng là tại sao giới thiệu nhiệm vụ này lại giống với giới thiệu nhân vật của hắn như vậy chứ, tạo cho hắn cảm giác giống như copy paste.
Hệ thống: "o (一︿一+)o"
...
Mà lúc này.
Đáy lòng Ngô Huyền Tử cực kỳ khẩn trương, ánh mắt len lén liếc nhìn Bộ Phàm một cái, sợ rằng bởi vì ông ta mà Bộ Phàm sẽ lộ ra chút bất mãn.
"Ngô lão, nếu ngươi thật sự muốn định cư ở đây, ta cũng không có ý kiến gì!"
Bộ Phàm ho khan một tiếng.
Thực ra ấy mà.
Hắn cũng không phải loại người xem trọng phần thưởng, hắn chỉ đơn thuần là cảm thấy lão đầu này thú vị, thực lực cao như thế, làm người còn khiêm tốn khách khí, lại có độ hảo cảm với hắn cao như vậy, chắc chắn là người tốt.
"Thật sao?"
Ngô Huyền Tử kích động tới mặt đỏ bừng bừng.
Bộ Phàm khó hiểu.
Có cần phải kích động như vậy không?
Sao lại cảm giác như nhặt được một cục vàng thế.
Trong đầu đột nhiên lướt qua một suy nghĩ.
Chẳng lẽ?
Trong thôn này có cơ duyên mà hắn không biết.
Mà cơ duyên này đủ để làm cho một vị Á Thánh vương triều Đại Nguỵ cam tâm tình nguyện ở lại nơi này giả vờ làm một lão giả bình thường!
Điều này khiến Bộ Phàm không khỏi nảy sinh mấy phần hiếu kỳ.
Tất nhiên hắn cũng sẽ không ngốc đến mức đi hỏi Ngô Huyền Tử là cơ duyên gì.
Chẳng những không thể hỏi, còn phải làm bộ cái gì cũng không biết.
Cũng may, phương diện này, hắn có kinh nghiệm.
"Nhưng mà ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi?"
Khuôn mặt Bộ Phàm chợt trở nên nghiêm túc, mặc dù thực lực của đối phương rất cao, nhưng vấn đề này vô cùng quan trọng.
"Tiên sinh mời nói!"
Trong lòng Ngô Huyền Tử đột nhiên có chút khẩn trương, nhưng ông ta vẫn cung kính nói.
"Ngươi ở bên ngoài có kẻ thù không chết không thôi gì không? Hoặc là mối thù truyền kiếp?" Ánh mắt Bộ Phàm nhìn thẳng vào đối phương.
Ngô Huyền Tử ngây người.
Có điều, ông ta nhanh chóng hiểu được ý tứ trong đó.
Rất rõ ràng, tiên sinh đã ngầm đồng ý ông ta có thể ở lại trong thôn ẩn cư, nhưng không thể dây dưa quá nhiều với thế giới bên ngoài.
Dẫu sao thì dây dưa quá nhiều với thế giới bên ngoài sẽ quấy nhiễu tới việc tu hành, không cách nào làm ẩn cư chân chính.
"Ta có thể bảo đảm với tiên sinh, ta một đời quang minh lỗi lạc, thiện chí giúp người, không có cái gọi là kẻ thù không chết không thôi, mối thù truyền kiếp lại càng không có!"
Ngô Huyền Tử mạnh mẽ lắc đầu, có thể đi theo một vị ẩn sĩ đại năng ẩn cư tu hành, sao ông ta có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được.
"Vậy thì tốt!"
Bộ Phàm không biết Ngô Huyền Tử muốn cái gì.
Nghe nói Ngô Huyền Tử không có kẻ thù, đáy lòng của hắn nhẹ nhàng thở ra, người giống như Ngô Huyền Tử, một khi có kẻ thù tìm tới cửa, vậy đơn giản chính là tai hoạ ngập đầu.
...
Ngày hôm sau.
Tin tức Ngô Huyền Tử ở lại Ca Lạp thôn thoáng cái đã truyền khắp các ngõ ngách trong thôn.
Không ít thôn dân nhao nhao nghi ngờ.
Nhưng khi nghe nói tới thân thế lai lịch của Ngô Huyền Tử, không ít người đều rơi lệ, nhất là người đơn giản như Tống Lại Tử đỏ ngầu cả mắt.
"Người sống liền có ý nghĩa, mặc dù tuổi tác của ngươi hơi lớn một chút, tóc hơi bạc một chút, nhưng nếu ngươi chịu cố gắng thì nhất định có thể kiếm được thê tử!"
Tống Lại Tử vỗ vỗ bả vai của Ngô Huyền Tử, lời nói thành khẩn.
Trong lòng Bộ Phàm thật sự đổ mồ hôi hộ Tống Lại Tử.
Đây có xem là tự tìm đường chết không?
May mà Ngô Huyền Tử cũng không có tức giận, ngược lại còn rất ôn hoà nhã nhặn nói khách sáo vài câu với Tống Lại Tử, Bộ Phàm cũng không khỏi bội phục.
Quả nhiên là cao nhân, phần khí độ này không phải là thứ người bình thường có thể so sánh được.
Mà Ngô Huyền Tử rất nhanh đã giành được hảo cảm của đám hương thân trong thôn.
Dù sao thì thân thế của Ngô Huyền Tử rất có cảm giác hình tượng, phụ mẫu đều mất, bơ vơ không nơi nương tựa sinh hoạt nửa đời người, ngay cả một người thê tử cũng lấy không được, chỉ có thể coi bốn biển là nhà.
Sau đó Bộ Phàm dẫn Ngô Huyền Tử đi tới tư thục.