Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 188: Ngô Phu Tử (1)

Chương 188: Ngô Phu Tử (1)
Ngô Huyền Tử giương mắt nhìn về phía tấm biển kia, tinh thần đột nhiên run lên, nháy mắt bị hai chữ sâu sắc trên tấm biển hấp dẫn, hạo nhiên chi khí tựa như sương mù bao phủ biển cả, mỗi đường mỗi nét đều ẩn chứa nghìn vạn đạo pháp tự nhiên.
"Ngô lão, viết trông thế nào?"
Thấy Ngô Huyền Tử mắt nhìn tấm biển kia chằm chằm không chớp mắt, Bộ Phàm cũng không bất ngờ, vị này chính là người yêu thích văn học, thích thư pháp không có gì kỳ lạ cả.
"Tiên sinh, đây là ngươi viết?"
Trong lòng Ngô Huyền Tử khiếp sợ, ông ta đã từng đoán vị Bộ tiên sinh này có thể là một sự tồn tại rất khủng bố, nhưng giờ phút này sau khi nhìn thấy tấm biển, ông ta cảm thấy mình còn đánh giá thấp người ta.
Ông ta cũng không phải chưa từng nhìn thấy thư pháp của Thánh Nhân, nhưng so sánh với tấm biển này thì tất cả những bức thư pháp của Thánh Nhân ông ta từng thấy đều giống như là trẻ con tập vẽ.
"Chính là tại hạ!"
Bộ Phàm tự tin cười một tiếng.
Mặc dù Ngô Huyền Tử sớm đã đoán được, nhưng sau khi biết được chân tướng, đáy lòng ông ta vẫn hít một ngụm khí lạnh.
Cảm ngộ của vị ẩn sĩ trước mặt này rốt cuộc là phải sâu tới nhường nào, mới có thể khắc hoạ ra ngàn vạn đạo pháp tự nhiên chứ?
"Thời gian không còn sớm nữa, Ngô lão, không phải ngươi nói muốn tham quan tư thục của ta một chút sao, không ngại thì đi vào xem thử!"
Bộ Phàm cũng không biết Ngô Huyền Tử nghĩ cái gì, đi trước một bước vào bên trong tư thục.
Ngô Huyền Tử thấy thế, vội vàng đuổi theo.
Nhưng vừa tiến vào tư thục, bốn phía xung quanh tràn ngập hạo nhiên chi khí nồng đậm, Ngô Huyền Tử nuốt nước bọt.
Kỳ thực, chỉ cần ở một vài chỗ có bầu không khí dạy học dày đặc, thì sẽ có hạo nhiên chi khí tồn tại.
Như trong tam đại thư viện của vương triều Đại Ngụy cũng vậy, hoặc nhiều hoặc ít đều có chứa hạo nhiên chi khí, muốn tạo thành cỗ hạo nhiên chi khí này, cũng không phải là chuyện đơn giản, phải quanh năm suốt tháng thai nghén mới thành.
Mà số lượng Nho tu cũng quyết định tới mức độ đậm đặc của hạo nhiên chi khí trong thư viện.
Nhưng so sánh hạo nhiên chi khí trong tam đại thư viện với tư thục của Bộ Phàm thì đơn giản chính là biển lớn cùng hồ nhỏ.
Mà tư thục của Bộ Phàm chính là cái biển lớn kia.
...
Sau đó nhìn thấy đám trẻ trong tư thục từng đứa từng đứa đều là Nho tu, lần này Ngô Huyền Tử lại tỏ ra rất bình tĩnh, nói cho cùng là tê dại đến quen rồi.
Nhưng nhìn thấy ngay cả nữ đệ tử cũng có hạo nhiên chi khí, Ngô Huyền Tử không nhịn được nuốt nước bọt một cái.
Nữ Nho tu của vương triều Đại Ngụy có thể nói là ít tới không thể ít hơn, mà nữ đệ tử trong tư thục của Bộ Phàm sợ rằng còn nhiều hơn toàn bộ nữ Nho tu của cả vương triều gộp lại.
"Tiên sinh, tại sao ngươi lại chọn xây dựng tư thục ở cái thôn hẻo lánh này?"
Ngô Huyền Tử nói ra nghi hoặc của mình, ông ta nghĩ rằng, nếu đã muốn lập ra thư viện, vậy tại sao không tới một nơi lớn hơn một chút.
"Dạy học dạy người còn chia nơi?"
Bộ Phàm mỉm cười nhàn nhạt, thoáng nhìn đám trẻ bên trong tư thục.
"Những người đọc sách chúng ta nên vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì đời trước kế tục kiến thức bị thất truyền, vì muôn đời sau mà mở ra thái bình."
Từng câu từng chữ lọt vào trong tai Ngô Huyền Tử.
Cả người Ngô Huyền Tử chấn động.
Trong đầu quanh quẩn lời nói vừa rồi, phảng phất như đột nhiên ở phía trước có người đang vì ông ta mà đốt lên một ngọn đèn sáng, vào giờ khắc này hạo nhiên chi khí trong cơ thể đã đạt đến thăng hoa.
Nhìn thấy Ngô Huyền Tử ngơ ngẩn ngay tại chỗ, Bộ Phàm chợt vỗ đầu một cái, lại quên mất rồi, vậy mà lại nói ra danh ngôn của một vị Đại Nho kiếp trước nào đó.
Bốn câu này được xưng là hoành cừ tứ câu.
Nói lên việc người đọc sách cần phải có chí hướng và thứ để theo đuổi: Thiên hạ, vạn dân, đạo Thánh Hiền, và cơ nghiệp thái bình, vẫn luôn được mọi người truyền tụng không suy yếu.
"Cảm tạ tiên sinh chỉ điểm ra sai lầm, Ngô Huyền Tử ta cảm kích không thôi, xin nhận một lạy của ta!"
Ngô Huyền Tử lấy lại tinh thần, phát hiện hạo nhiên chi khí trong cơ thể vậy mà lại tinh khiết hơn trước kia vô số lần, thoáng chốc liền hiểu ra, hoá ra lời nói vừa rồi của tiên sinh là đang chỉ điểm ông ta, lập tức muốn quỳ lạy Bộ Phàm.
"Không cần đa lễ!"
Bộ Phàm bị động tác của Ngô Huyền Tử doạ cho một trận, vội vàng đỡ người dậy.
Tạm không nói tới tu vi của Ngô Huyền Tử, chỉ nói việc một lão giả đầy đầu tóc trắng lại đi quỳ bái với hắn, hắn nào dám nhận.
Nhưng điều khiến Bộ Phàm hoàn toàn không ngờ tới là Ngô Huyền Tử còn định bái hắn làm thầy, theo hắn học đạo Thánh Hiền gì đó.
Ngươi nói ngươi đường đường là một người tu hành, học đạo Thánh Hiền cái gì chứ.
Sau khi từ chối một phen, lúc này Ngô Huyền Tử mới rút lại ý nghĩ bái sư.
"Tiên sinh, ta thấy tư thục lớn như vậy, chỉ có một vị phu tử là ngươi, không bằng ta cũng làm phu tử ở tư thục, giúp tiên sinh gánh vác một phần!"
Trong lòng Ngô Huyền Tử cảm thấy tiếc nuối, nhưng mà ông ta cũng hiểu rõ muốn để một vị ẩn sĩ thu ông ta làm đồ đệ không có dễ như vậy.
Suy cho cùng, kiểu nhân vật tồn tại như thế này, từ trước tới nay nhận đồ đệ chỉ coi trọng duyên phận.
【Nhiệm vụ: Muốn làm phu tử tại tư thục】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Ngô Huyền Tử cả đời đều đang tìm kiếm đạo, bây giờ nghe thấy lời của một vị tiểu thôn trưởng nào đó, có chỗ cảm ngộ, cam tâm tình nguyện làm một phu tử ở tư thục】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 800000 điểm kinh nghiệm】
Cảm ngộ?
Chẳng lẽ là bởi vì hoành cừ tứ câu kia?
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Khó trách trước đó Ngô Huyền Tử nói cái gì cũng muốn bái hắn làm thầy, hóa ra là bởi vì hắn vô ý nói ra hoành cừ tứ câu, giúp cho tu vi của Ngô Huyền Tử có sự tăng cao.
Có điều, suy nghĩ kỹ càng lại thì để Ngô Huyền Tử ở lại trong tư thục cũng không phải việc gì xấu.
Tuy rằng Ngô Huyền Tử ở lại thôn là vì một cơ duyên nào đó trong thôn.
Nhưng hắn cũng sẽ không tranh cơ duyên kia với Ngô Huyền Tử, vả lại, hắn cũng chướng mắt, cho nên giữa bọn họ cũng không có xung đột lợi ích gì cả.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất