Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 189: Ngô Phu Tử (2)

Chương 189: Ngô Phu Tử (2)
Mà để Ngô Huyền Tử ở lại tư thục làm phu tử, chẳng những có thể giúp hắn chia sẻ một chút áp lực, mà sau này ngộ nhỡ có tà tu ma đầu không có mắt nào vô ý đi ngang qua nơi này, Ngô Huyền Tử không thể làm ngơ.
Nghĩ như vậy.
Hai mắt của Bộ Phàm sáng lên.
Đây quả thực chính là hộ thân phù cân đo đong đếm định chế riêng cho bản thân mà.
"Tiên sinh, coi như không thể làm phu tử trong tư thục, thì làm một người quét dọn ta cũng bằng lòng!"
Thấy Bộ Phàm không nói lời nào, Ngô Huyền Tử còn tưởng rằng Bộ Phàm không đồng ý, vội vàng giảm chức vị xuống nói.
Người quét dọn?
Nhìn Ngô Huyền Tử đầu toàn tóc trắng, thân thể lại còng, khóe miệng Bộ Phàm hơi giương lên, đại lão ẩn sĩ, lão đầu quét dọn, có vẻ như rất thú vị đó.
"Ngô lão, ngươi nói đùa rồi, lấy học thức của ngươi thì dư sức làm phu tử tại tư thục của ta!"
Bộ Phàm vội ho một tiếng, lời này của hắn không hề nói láo, học thức của Ngô Huyền Tử so với hắn chênh lệch rất nhiều, nhưng dạy bọn trẻ thì dư sức.
"Cảm ơn tiên sinh, ta chắc chắn sẽ không để ngươi thất vọng!" Ngô Huyền Tử kích động đến mức toàn thân run rẩy.
...
Sau đó tư thục có thêm một vị phu tử, mà ngày này Ngô Huyền Tử bèn sống trong một ngôi nhà kế bên tư thục.
Khi tin tức này được truyền ra, chúng hương thân mới chợt hiểu ra.
Hoá ra thôn trưởng giữ lại vị lão đầu họ Ngô này là vì tìm một vị phu tử cho tư thục.
Ban đầu, các hương thân còn có chút lo lắng Ngô lão đầu liệu có thể đảm nhiệm được chức vụ phu tử của tư thục hay không, nhưng về sau khi nghe bọn trẻ nhà mình trả lời xong, lúc này sự hoài nghi trong lòng bọn họ mới tiêu tán.
Dựa theo cách nói của bọn trẻ thì Ngô lão đầu học thức cực cao, hòa ái, bình dị gần gũi.
Mấy ngày sau, chúng hương thân đều cung kính xưng hô với Ngô Huyền Tử là "Ngô phu tử".
Kinh thành.
Trong một toà cung điện hùng vĩ.
Đương kim Hoàng đế của Đại Ngụy Tào Hoài Tín ngồi trên long ỷ, tâm sự nặng nề: "Đại Bạng, Thánh Nhân rời khỏi kinh thành đã mấy ngày rồi?"
Lão thái giám thân hình gầy còm ở bên cạnh cung kính trả lời: "Ngô hoàng, đã bảy ngày rồi!"
Tào Hoài Tín nhíu mày: "Bảy ngày? Cho dù vị kia thật sự là Đại Nho thì Thánh Nhân cũng nên trở về rồi chứ! Lẽ nào là bị chuyện gì làm cho chậm trễ?"
Lần này lão thái giám không có trả lời, mà là cung kính đứng ở một bên.
Kỳ thực không thể trách Tào Hoài Tín khẩn trương, vương triều Đại Ngụy có thể có được yên ổn như ngày hôm nay, hoàng vị của hắn có thể ngồi an ổn như vậy, chính là vì có Ngô Huyền Tử tọa trấn.
Không lâu sau, Tào Hoài Tín rơi vào trầm ngâm, để lão thái giám ở bên cạnh đem bút mực giấy nghiên tới.
...
Cùng lúc đó.
Ca Lạp thôn.
Nhà trưởng thôn, dưới gốc đào.
Ngô Huyền Tử đang chơi cờ vây cùng Bộ Phàm.
Nhìn thấy trán Ngô Huyền Tử dần rỉ ra mồ hôi, một mặt tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bàn cờ, Bộ Phàm đều sợ lão giả này lại đột nhiên phát tác bệnh tim.
Nhưng nghĩ đến thân phận của đối phương, Bộ Phàm liền không sợ như thế nữa.
Chỉ là hắn rất không hiểu, không phải chỉ là chơi một bàn cờ vây thôi sao, cần phải làm như gặp phải kẻ thù sống còn thế không?
Nhưng Bộ Phàm sao mà biết được.
Giờ phút này, tinh thần của Ngô Huyền Tử sớm đã đưa thân vào cùng một chỗ trên bàn cờ lớn rồi, chung quanh cái nào cũng là người khổng lồ hùng vĩ uy nghiêm, giống như cự nhân thiên thần.
"Tiên sinh, ta nhận thua!"
Ngô Huyền Tử chậm chậm buông quân cờ đen trên tay xuống, thở ra một hơi thật dài.
Vào giờ khắc này, trông ông ta giống như bị hạ đường huyết vậy.
"Ngô lão, ngươi cũng đừng nản chí, ta thấy mấy ngày nay khả năng chơi cờ của ngươi có tiến bộ!" Bộ Phàm an ủi.
"Cái này cũng may mắn có sự chỉ điểm của tiên sinh!"
Ngô Huyền Tử lộ ra một nụ cười.
Trong khoảng thời gian trở lại đây, ông ta càng ở chung với vị Bộ tiên sinh này, càng cảm thấy vị Bộ tiên sinh này khó có thể lường.
Cầm kỳ thư họa, không có cái gì không đạt tới trình độ khủng bố.
Thậm chí, ngay cả cờ vây ông ta lấy làm kiêu ngạo, cũng không chịu nổi một kích ở trước mặt vị Bộ tiên sinh này.
Nhưng tương tự, ông ta cũng thu hoạch được rất nhiều điều.
Bất kể là tu hành, hay là khả năng chơi cờ, trong khoảng thời gian này, quả thực là được nâng cao bằng hình thức bùng nổ.
Điều này cũng khiến ông ta càng kiên định với suy nghĩ ở lại trong thôn.
Ông ta tin rằng chỉ cần đi theo vị tồn tại vô thượng này, lúc sinh thời ông ta bước chân vào được Thánh Nhân cũng không phải là mộng.
Phải biết trước kia, trở thành Thánh Nhân đối với Ngô Huyền Tử mà nói, là xa không thể chạm, nhưng bây giờ ông ta có một chút hi vọng.
"Nếu không chúng ta lại đánh một ván nữa?"
Bộ Phàm mỉm cười nhàn nhạt.
Tuy là khả năng chơi cờ của Ngô Huyền Tử khá miễn cưỡng, còn có thời điểm đánh cờ thường thích suy nghĩ rất lâu, nhưng mà để giết một chút thời gian thì vẫn được.
"Ngày khác ngày khác!"
Ngô Huyền Tử cười khổ lắc đầu.
Không phải ông ta không muốn, mà là ông ta đã không thể đánh tiếp nữa, tất cả tâm thần tinh lực đã dốc hết sạch vào ván cờ khi nãy rồi.
"Vậy thì thật đáng tiếc!"
Bộ Phàm cũng không miễn cưỡng, thu lại quân cờ bên trên bàn cờ.
"Sư phụ, ngươi xem ai trở về?"
Thình lình, ngoài cửa truyền tới giọng nói vui mừng của Tiểu Lục Nhân.
Bộ Phàm giương mắt nhìn qua, liền thấy Chu Minh Châu cưỡi tiểu bạch lư, Tiểu Lục Nhân ngồi ở phía trước cùng đi vào.
"Quay về từ lúc nào thế?"
Bộ Phàm đứng dậy, cười nói.
"Trở lại từ buổi trưa rồi."
Chu Minh Châu xuống khỏi lưng tiểu bạch lư, muốn ôm Tiểu Lục Nhân xuống, nhưng bị Tiểu Lục Nhân từ chối, chỉ thấy một mình Tiểu Lục Nhân bay người nhảy xuống.
"Yô, nhìn không ra Tiểu Lục Nhân còn là một tiểu cao thủ võ lâm."
Chu Minh Châu mỉm cười sờ lên đầu nhỏ của Tiểu Lục Nhân, Tiểu Lục Nhân được khen cười ha ha ngây ngô.
"Vị này là?" Mặt Ngô Huyền Tử lộ ra nghi hoặc.
"Đúng rồi, quên giới thiệu ngươi với Ngô lão, vị này chính là người lúc trước ta từng đề cập với ngươi, Chu Minh Châu!"
Bộ Phàm mỉm cười giới thiệu với Ngô Huyền Tử.
"Hoá ra là Chu cô nương, ngưỡng mộ đã lâu!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất