Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 198: Tang Táng Phong

Chương 198: Tang Táng Phong
"Sắp qua năm mới rồi, ngươi không cần mua vài bộ đồ mới sao? Ngươi nhìn xem ngươi luôn mặc tang táng phong, quá tầm thường, cũng tới lúc nên đổi mới rồi!" Chu Minh Châu sờ sờ cằm, đánh giá.
"Minh Châu cô cô, cái gì là tang táng phong?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Nhân đầy nghi hoặc.
"Ngươi ngẫm lại xem vào thời điểm thực hiện tang lễ, tất cả mọi người mặc loại quần áo màu gì?" Chu Minh Châu hỏi.
"Màu trắng!" Tiểu Lục Nhân trả lời.
"Vậy sư phụ ngươi mặc quần áo màu gì?" Chu Minh Châu cười hỏi.
Tiểu Lục Nhân nhìn nhìn Bộ Phàm, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hiện lên bộ dáng giật mình hiểu ra: "Ta biết rồi, đồ màu trắng chính là tang táng phong!"
"Đừng nghe nàng bịa chuyện, trên đời này làm gì có tang táng phong!"
Bộ Phàm quay sang liếc mắt nhìn Chu Minh Châu một cái.
"Tiểu Lục Nhân, sư phụ ngươi đã nổi giận muốn đánh người, chúng ta chạy mau!"
Chu Minh Châu cười thật tươi, còn lôi kéo Tiểu Lục Nhân chạy ra ngoài.
Bộ Phàm dở khóc dở cười.
Nhưng mà hắn vẫn cúi đầu nhìn nhìn bộ áo trắng trên người.
Tang táng phong?
Quả thật thoạt nhìn có chút tầm thường, nếu không chuyển sang mặc màu đen xem sao?
Không được. Bình thường màu đen chỉ dành cho nhân vật phản diện mặc.
Rất dễ hấp dẫn cừu hận.
Nghĩ không ra nên mặc cái gì, Bộ Phàm cũng đành mặc kệ, sau đó hắn lại nhàn nhã nằm trên ghế trúc, kiểm tra tin tức hảo hữu.
【Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi, huy kiếm lĩnh ngộ được kiếm ý】
Ờm… Cái này gọi là luyện tập không phụ lòng người.
Chỉ cần chịu cố gắng, cho dù là một hoạt động cực kỳ bình thường như huy kiếm cũng có thu hoạch.
【Hảo hữu Hàn Cương của ngươi xuất quan, tu vi tăng mạnh】
Tại sao người này bế quan nhanh như vậy đã đi ra rồi?
Hy vọng đối phương đừng ra ngoài du ngoạn nữa.
Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy Hàn Cương bị đuổi giết, trong lòng hắn đều có cảm giác đặc biệt an toàn, nhưng là một người có lương tâm, hắn biết hắn không nên vui sướng khi người khác gặp họa.
【Hảo hữu Đại Ny của ngươi du lịch hồng trần. 】
【Hảo hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi, cùng đi du lịch hồng trần với hảo hữu Đại Ny của ngươi. 】
Hử? Du lịch hồng trần?
"Bộ tiên sinh, có ở nhà không?" Bỗng nhiên, có một âm thanh truyền đến.
Bộ Phàm quay lại, chỉ thấy có mấy người đang đứng ngoài cửa lớn.
"Khách quý!" Bộ Phàm tươi cười rạng rỡ.
Mấy người này không phải người khác, đúng là những vị tiên sinh tư thục cùng hắn mua phấn viết.
"Mấy người chúng ta nghe nói Bộ tiên sinh được đương kim thánh thượng ban cho một tấm biển chữ vàng, cho nên đặc biệt tới đây chúc mừng tiên sinh!"
Bộ Phàm có quen biết tiên sinh tư thục vừa nói chuyện, vị tiên sinh tư thục này họ Đồng, bình thường hắn hay xưng hô vị này là Đồng tiên sinh.
"Các ngươi cũng quá khách khí rồi, mau mời vào!"
Bộ Phàm rất nhiệt tình mời bọn họ bước vào nhà.
Kỳ thật mục đích tới đây của mấy vị tiên sinh này chỉ đơn thuần là đến xem tấm biển chữ vàng được triều đình ban cho kia.
Những vị tiên sinh tư thục này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi biết chuyện Bộ Phàm đạt được tấm biển chữ vàng kia, thậm chí bọn họ còn cảm thấy đây là chuyện đã sớm đoán được.
Bởi vì vị Bộ tiên sinh này rất bác học.
Nếu như là một vị tiên sinh tư thục khác, phỏng chừng bọn họ đã sớm hâm mộ, ghen tỵ thậm chí là thầm oán hận rồi.
Dù sao chỉ là dạy dỗ ra được mấy tú tài, mấy học trò nhỏ như vậy, không ít tiên sinh tư thục có mặt ở đây đều dạy dỗ được, có vài người còn dạy dỗ được nhiều học trò hơn Bộ Phàm.
Nhưng bọn họ còn chưa được triều đình ban cho tấm biển chữ vàng, làm sao một tên tiên sinh tư thục nho nhỏ lại được?
Sau khi Bộ Phàm biết được ý đồ của mấy vị tiên sinh tư thục thì cũng không hề che giấu, rất hào phóng lấy ra tấm biển chữ vàng kia.
“Bộ tiên sinh, đây chính là tấm biển chữ vàng do triều đình ban tặng đó? Nhưng sao lại không có chữ viết? Chẳng lẽ là muốn để Bộ tiên sinh tự mình viết vào?”
Mấy vị tiên sinh tư thục ngây ra, nhìn vào tấm biển chữ vàng không có chữ trước mặt, tất cả đều nhìn về phía Bộ Phàm tràn đầy nghi ngờ.
“Các vị tiên sinh đều đoán không sai, ban đầu Phương tri huyện nói với tại hạ, sở dĩ đương kim thánh thượng ban cho tấm biển không có chữ này, có thể là muốn tại hạ tự mình viết lên!” Bộ Phàm cười nói.
Đám tiên sinh tư thục hai mặt nhìn nhau.
Thông thường tấm biển được triều đình ban tặng đều sẽ do các bậc thầy thư pháp đương đại viết lên, nhưng ban tặng tấm biển chữ vàng không có chữ này là có ý gì.
Bọn họ không dám phỏng đoán Thánh ý.
“Hóa ra là như bậy, nhưng vì sao Bộ tiên sinh đến bây giờ vẫn chưa viết lên tấm biển này?” Vị Đồng tiên sinh kia nghi hoặc nói.
“Gần đây tại hạ có hơi bận rộn!” Bộ Phàm ho khan một tiếng.
Đám tiên sinh tư thục tỏ ý hiểu rõ.
Bọn họ đều biết rõ Bộ Phàm không chỉ là tiên sinh dạy học của thư viện Bất Phàm mà còn là tiểu thôn trưởng phúc khí của Ca Lạp thôn.
Hơn nữa, chuyện đại sự giống như triều đình ban thưởng này, chắc chắn sẽ có không ít người đến chúc mừng Bộ Phàm.
“Hay là bây giờ tiên sinh viết chữ lên, vừa hay có thể cho chúng ta được thưởng thức thư pháp của tiên sinh?” Vị Đồng tiên sinh kia nói đầy vẻ hứng thú.
“Cái này được!”
Mấy vị tiên sinh tư thục ngồi ở đó cũng đều đồng loạt gật đầu.
“Có lẽ ta đã khiến cho các vị tiên sinh ở đây thất vọng rồi, chữ trên tấm biển chữ vàng này, không thể do tại hạ viết được!”
Lúc trước Bộ Phàm cũng từng nghĩ sẽ tự mình viết lên, sau này nghĩ đến tấm biển chữ vàng này nói là ban thưởng cho hắn, nhưng kỳ thực là ban thưởng cho Ngô Huyền Tử.
“Vì sao?”
Đám tiên sinh tư thục khó hiểu.
“Không giấu các vị, người viết lên tấm biển chữ vàng này ta muốn để cho một vị phu tử khác trong thư viện của ta!” Bộ Phàm nói.
“Thư viện của tiên sinh có một vị phu tử khác?”
Mấy người ngồi đó đều đã từng đến thư viện Bất Phàm, nhưng từ trước đến nay đều chưa từng nhìn thấy còn có phu tử khác.
“Vị phu tử này cũng là mới đến mấy ngày trước, học thức không hề thấp!”
Bộ Phàm kể chuyện của Ngô Huyền Tử cho mấy vị tiên sinh tư thục nghe.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất