Chương 199: Sắp Mưa Rồi Sao?
“Tiên sinh, vị Ngô phu tử kia chính là một người mặc y phục màu xám, tuy già nhưng vẫn tráng kiện, cho người ta một loại cảm giác hòa nhã thân thiết!” Vị Đồng tiên sinh kia suy tư nói.
“Đồng tiên sinh có quen biết?” Bộ Phàm nói.
“Đâu chỉ là quen biết, vị lão nhân gia kia lúc đó đã dọa cho chúng ta một trận!” Đám tiên sinh tư thục hai mặt nhìn nhau, cười khổ lắc đầu.
Nghe nói mấy người này tưởng nhầm Ngô Huyền Tử là ma quỷ, Bộ Phàm cũng có chút dở khóc dở cười.
Quả nhiên đại lão không có việc gì cũng sẽ có lúc tinh nghịch.
Cùng lúc đó.
“Hắt xì!”
Lão đầu quét sân của tư thục bỗng nhiên hắt hơi dữ dội.
...
Sau đó, mấy vị tiên sinh tư thục trò chuyện say sưa với Bộ Phàm một hồi.
Cho đến khi sắc trời không còn sớm, mấy vị tiên sinh tư thục cũng trở về, còn Bộ Phàm thì buộc tấm biển chữ vàng kia lên trên lưng của tiểu bạch lư rồi đi về phía tư thục.
“Ngô lão!”
Nhìn thấy Ngô Huyền Tử đang quét cổng, khóe miệng của Bộ Phàm giật giật.
Làm người quét sân hợp thật đấy!
“Thì ra là thôn trưởng à, sao hôm nay lại có thời gian qua đây?”
Ngô Huyền Tử cười rất hiền từ.
“Mấy ngày trước không phải triều đình đã ban thưởng cho ta một tấm biển chữ vàng không có chữ sao, ta muốn nhờ ngươi viết giúp ta mấy chữ!” Bộ Phàm cười nói.
“Tấm biển chữ vàng kia không có chữ?”
Ngô Huyền Tử chỉ biết là triều đình đã ban thưởng một tấm biển chữ vàng, nhưng không rõ là có chữ hay không.
“Đúng vậy, tấm biển chữ vàng kia vẫn còn ở đây!”
Bộ Phàm vỗ vào tấm biển chữ vàng đang buộc trên người tiểu bạch lư.
“Thiên Linh Mộc!”
Ngô Huyền Tử khá bất ngờ.
Không thể trách ông ta bất ngờ được.
Xét cho cùng, từ khi vương triều Đại Ngụy lập triều cho đến nay, có không ít tấm biển chữ vàng đã được ban thưởng, nhưng ban thưởng Thiên Linh Mộc, còn là tấm biển chữ vàng không có chữ thì chỉ có ba tấm.
Mà ba tấm kia, chính là được ban đến chỗ của tam đại thư viện của vương triều Đại Ngụy ngày nay, cũng là nơi mà các học giả của Đại Ngụy luôn hướng tới.
Hiện giờ tấm thứ tư đã ban đi, dụng ý không cần nói cũng biết.
...
Bộ Phàm lại không biết Ngô Huyền Tử nghĩ gì.
Nhìn thấy Ngô Huyền Tử nhận ra tấm biển này, trong lòng cảm khái.
Đại lão đúng là đại lão, vừa nhìn đã biết đây là thứ gì.
Nhưng hắn không thể biểu hiện ra được: “Ngô lão, Thiên Linh Mộc này là thứ gì?”
Trong mắt Ngô Huyền Tử hiện lên một tia kỳ quái, ông ta ho khan một tiếng: “Thiên Linh Mộc này là linh mộc quý hiếm trong thiên địa, tương truyền có thể trừ tà trấn quỷ, còn có thể luyện chế thành pháp khí cho người tu hành!”
Bộ Phàm cảm thán: “Ngô lão đúng là học thức uyên bác!”
Khóe miệng Ngô Huyền Tử giật giật vài cái.
Trước mặt ngươi, ông ta không nhận nổi bốn chữ học thức uyên bác này.
“Vậy thứ đồ tốt như thế này, phải do Ngô lão ngươi viết mới có thể hiện được hết giá trị của nó!” Bộ Phàm nghiêm túc nói.
Ngô Huyền Tử: “...”
Ha ha, ngươi đúng là biết nói đùa.
“Đa tạ ý tốt của thôn trưởng, nhưng tấm biển chữ vàng này là bệ hạ ban thưởng cho thôn trưởng ngươi, tất nhiên phải do ngươi viết.” Ngô Huyền Tử vội lắc đầu.
“Không được, ta cảm thấy phải để Ngô lão ngươi viết mới là thích hợp nhất!” Bộ Phàm lắc đầu.
“Thôn trưởng thật biết nói đùa, ta đối với thư pháp chỉ là biết một chút trên bề mặt, nào có thể so được với ngươi? Vẫn là ngươi viết đi!” Ngô Huyền Tử khiêm nhượng.
“Không không, ngươi viết đi!”
“Không được không được, vẫn nên là ngươi!”
Hai người đẩy qua đẩy lại ngươi viết ngươi viết một hồi.
Cuối cùng Bộ Phàm gấp gáp.
Cũng chẳng phải quả lê, có cần phải nhường tới nhường lui thế không?
“Bỏ đi, ta viết thì ta viết!”
Dù sao tấm biển chữ vàng này đã cho hắn thì chính là của hắn rồi.
Ngô Huyền Tử lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cả người đều thở phào một hơi dài.
Nhưng nghĩ đến Bộ Phàm sắp viết chữ lên tấm biển chữ vàng, ông ta lập tức phấn chấn tinh thần.
“Ta giúp thôn trưởng mài mực!”
“Không cần, ta tự đem về nhà rồi viết!”
Bộ Phàm thở phì phò quay người lại, dẫn tiểu bạch lư về nhà.
Ngô Huyền Tử này cũng thật hẹp hòi, không phải chỉ nhờ ông ta viết mấy chữ thôi sao, cứ đẩy qua đẩy lại.
Ngô Huyền Tử gãi đầu.
Sao ông ta lại đắc tội với thôn trưởng rồi?
Tuy nhiên nghĩ đến việc Bộ Phàm sẽ viết chữ lên tấm Thiên Linh Mộc đó, trong lòng ông ta khỏi phải nói kích động bao nhiêu, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, như thể đang chờ đợi gì đó.
“Ngô phu tử, ngươi đang nhìn gì thế?”
Trong tư thục có mấy thiếu niên đi ra, khó hiểu nhìn về phía Ngô Huyền Tử.
Mặc dù bây giờ tư thục đang nghỉ lễ dài ngày, nhưng đám trẻ con vẫn có thể vào phòng đọc sách trong tư thục để xem sách, đánh cờ.
“Ta đang đợi thiên địa đổi màu!” Ngô Huyền Tử đứng chắp tay sau lưng, ngửa đầu nhìn lên trời.
“Thiên địa đổi màu? Là trời sắp đổ mưa sao?”
Có thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời trong xanh, làm gì có chuyện thiên địa đổi màu.
“Đợi lát nữa các ngươi sẽ biết!”
Sau đó, càng lúc càng có nhiều người đứng trước cổng lớn, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Theo thời gian từng chút trôi qua.
Thiên địa thực sự đã thay đổi, chỉ là dần dần chuyển từ ban ngày sang hoàng hôn.
Một đám thiếu niên đang nhìn bầu trời lập tức hiện lên vô số dấu hỏi chấm.
“Ta hiểu rồi, đây là Ngô lão tử muốn dạy cho chúng ta một bài học, bảo chúng ta khi gặp phải bất cứ chuyện gì thì cũng phải bình tĩnh đối mặt. Không nóng vội, không nản lòng, phải giữ bình tĩnh, không vì thế giới ngoài kia thay đổi mà thay đổi tâm thái của bản thân.”
Một thiếu niên khác bỗng nhiên lên tiếng.
Đám người ở đó nghe xong, bỗng nhiên hiểu ra.
“Đa tạ phu tử chỉ dạy!”
Nhất thời, các thiếu niên đều đồng loạt chắp tay hành lễ với Ngô phu tử.
Nhưng thấy Ngô phu tử không có bất kỳ phản ứng nào thì lập tức nhận ra là Ngô phu tử đã hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của riêng mình.
Cho nên, bọn họ đều lựa chọn lặng lẽ rời khỏi.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Ngô phu tử.
“Không thể nào? Tại sao lại không thay đổi chứ?”
Đối với chuyện xảy ra ở tư thục, Bộ Phàm không thể biết được.
Lúc này, sau khi hắn trở về nhà thì ném bức hoàng kim tự lên bàn ở dưới gốc đào, rồi quay vào nhà lấy bút và mực ra.
“Nên viết gì đây nhỉ?”