Chương 200: Đại Lão, Ngươi Ngả Bài Rồi À (1)
Nhìn vào tấm biển chữ vàng không có chữ ở trên bàn, Bộ Phàm khoanh hai tay lại suy nghĩ.
Hắn vốn không có thói quen có mới nới cũ, tự nhiên sẽ không dùng tấm biển này để viết tên của tư thục.
Hơn nữa, hắn cảm thấy dùng tấm biển chữ vàng này làm mặt tiền là quá phô trương, đối lập với tư thục khiêm tốn của hắn.
“Hay là viết những lời khuyến khích học tử?”
Bộ Phàm suy nghĩ một lúc, trong đầu hiện lên một câu, lập tức nhấc bút lên, chấm mực, nhanh chóng viết chữ rồng bay phượng múa lên trên tấm biển.
Liền mạch lưu loát, không hề có chút lề mề chậm chạp.
Tiểu bạch lư ở trong vườn rau ngẩng đầu liếc nhìn một cái, sau đó lại cúi đầu nhai rau.
Trong giếng nước truyền ra tiếng múc nước “phốc ầm phốc ầm”.
“Xong rồi!”
Bộ Phàm hài lòng gật gù.
Cũng may là tấm biển này đủ dài, nếu không thì sẽ thật sự không viết hết được nhiều chữ như vậy.
...
Chu Minh Châu và Tiểu Lục Nhân trở về thôn vào giờ Thân.
Bộ Phàm mỉm cười xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Nhân: “Huyện thành chơi có vui không?”
Cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Nhân gật gật: “Vui ạ, Minh Châu cô cô còn dẫn con đi ăn gà rán nữa, à phải rồi, sư phụ, Minh Châu cô cô còn mua cho người mấy bộ y phục mới?”
Bộ Phàm ngước mắt, nhìn về phía Chu Minh Châu.
“Ngươi nhìn ta làm gì, ta chỉ giúp Tiểu Lục Nhân mua thôi, thuận tiện cũng mua cho ngươi luôn, ngươi xem thử có vừa người không, ta bảo tam tỷ sửa cho ngươi một chút!”
Chu Minh Châu nhún vai, tam tỷ mà nàng nói thật ra chính là Tôn tam nương.
“Vậy thì làm phiền ngươi rồi!”
Bộ Phàm cũng không khách khí, mấy bộ áo bào màu lam nhạt mà Chu Minh Châu mua, sau khi mặc thử thì rất vừa người.
“Cũng không tệ, vẫn là ta có thẩm mỹ!”
Chu Minh Châu sờ cằm, khá là đắc ý.
“Y phục là được chọn!”
Tiểu Lục Nhân giơ cao tay nhỏ lên, gấp không đợi được nói.
“Được rồi được rồi, cũng có cả công lao của con!”
Chu Minh Châu nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiểu Lục Nhân, vui vẻ cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về đây.”
“Minh Châu cô cô, người không ở lại nhà chúng ta ăn cơm sao?” Tiểu Lục Nhân giữ lại.
“Không đâu, để hôm khác Minh Châu cô cô lại đến!”
“Vậy được!”
“Chúng ta tiễn ngươi!”
Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân tiễn Chu Minh Châu ra khỏi nhà.
“Này, đó chẳng phải là tấm biển chữ vàng do triều đình ban thưởng sao? Thôn trưởng, sao ngươi lại bày nó ở đó?”
Bỗng nhiên, ánh mắt Chu Minh Châu nhìn thấy tấm biển chữ vàng trong góc, trong góc đó còn nuôi thả ba con gà mái, khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu nói.
“À, vừa nãy ta mới viết chữ lên tấm biển kia, chữ vẫn chưa khô nên để đó cho mát!” Bộ Phàm tùy tiện kể lại.
Chu Minh Châu mở miệng, cuối cùng bội phục dựng ngón cái lên: “Thôn trưởng, ngay cả tường ta cũng không vịn, chỉ phục ngươi! (*)”
(*) Chơi chữ, vịn (扶) và phục (服) đồng âm
Nếu đổi thành những người khác được triều đình ban thưởng, cho dù là thế nào cũng sẽ dâng lên lão tổ tông để cúng bái từ sớm, nhưng thôn trưởng lại cứ tùy tiện vứt nó vào một góc xó xỉnh nào đó.
“Để ta xem xem ngươi đã viết cái gì?”
Dưới lòng hiếu kỳ, Chu Minh Châu bước tới, nhìn vào tấm biển chữ vàng kia.
“Học nhi bất tư tắc võng, tư nhi bất học tắc đãi (*), câu này rất có hàm ý!”
(*) Học mà không chịu suy nghĩ thì coi như không học, chỉ biết suy nghĩ mà không chịu học thì nguy.
Tuy rằng Chu Minh Châu không hiểu thư pháp, nhưng nàng cũng có thể nhìn thoáng qua là nhận ra chữ trên tấm biển, nhìn vào cho người ta một loại cảm giác thoải mái.
“Thôn trưởng, ngươi có thể viết một tấm bảng hiệu giúp xưởng của ta không?” Ánh mắt của Chu Minh Châu sáng lên.
【Nhiệm vụ: Giúp Chu Minh Châu viết bảng hiệu】
【Mô tả nhiệm vụ: Sau khi Chu Minh Châu nhìn thấy thư pháp do ngươi viết thì cảm thấy chữ của ngươi rất đẹp, cũng muốn làm một tấm bảng hiệu như thế cho nhà xưởng】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 800000 điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
Cái này chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Tiện tay là có thể kiếm được điểm kinh nghiệm.
“Được, ngươi cho người làm bảng hiệu đi, mang tới chỗ ta, ta viết giúp ngươi!” Bộ Phàm gật đầu đồng ý.
“Vậy thì cảm ơn thôn trưởng.”
Chu Minh Châu vui vẻ ngồi lên xe ngựa đi về.
...
Buổi sáng ngày hôm sau, Bộ Phàm bảo Tiểu Lục Nhân ở lại trong nhà, tự mình buộc tấm biển chữ vàng kia lên người tiểu bạch lư, sau đó đi đến tư thục.
Đến trước cửa của tư thục.
Thì gặp ngay Ngô Huyền Tử đang đứng sừng sững trước cổng lớn, cầm cây chổi trong tay, giống như một vị thần giữ của.
“Ngô lão, sớm như vậy đã ra đây quét sân rồi à!”
Bộ Phàm mỉm cười chào hỏi, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đại lão lúc rảnh rỗi không có gì làm thì đều thích quét sân?
“Thôn trưởng?”
Ngô Huyền Tử hồi thần lại.
Nhìn thấy tấm biển chữ vàng trên lưng tiểu bạch lư, trong lòng ông ta thở phào nhẹ nhõm, ông ta đã nói rồi mà, sao hôm qua không thấy gợi lên thiên địa dị tượng, hóa ra là thôn trưởng thật sự chưa viết.
“Thôn trưởng muốn viết tấm biển ở tư thục à?”
Bộ Phàm lắc đầu: “Tấm biển này, hôm qua ta đã viết xong rồi, chỉ là không biết nên treo ở đâu, Ngô lão, ngươi giúp ta tham khảo một chút!”
” Cái gì! Ngươi đã viết rồi?”
Mặt Ngô Huyền Tử đầy vẻ chấn kinh, vội vàng bước tới, tay áo hất lên, tháo sợi dây buộc trên lưng tiểu bạch lư ra, sau đó lật mặt tấm biển lên xem.
Bộ Phàm thấy vậy, thầm nghĩ trong lòng, đại lão, ngươi ngả bài rồi à!
Tuy nhiên Bộ Phàm nào biết Ngô Huyền Tử lúc này đang vô cùng hoảng hốt trong lòng, tâm trí sớm đã bị thu hút bởi chữ trên tấm biển màu vàng trước mắt.
Trên tấm biển chỉ có mười chữ.
Nhưng mỗi một chữ đều chứa đựng đạo pháp vô hạn.
Không, phải nói là mỗi hàng ngang dọc đều chứa đựng sức mạnh của tự nhiên pháp tắc.
Mà tấm Thiên Linh Mộc này ghi lại sức mạnh của tự nhiên pháp tắc vô hạn, dĩ nhiên sẽ tạo thành một món vô thượng chí bảo.
Mặc dù ông ta đã sớm đoán được.
Dù sao thì Thiên Linh Mộc vốn dĩ chính là vật liệu luyện khí thuộc tính Mộc, một khi được tu sĩ Nho gia viết lên sẽ tạo thành một món bảo vật chứa đựng hạo nhiên chi khí.
Nhưng làm sao ông ta cũng không ngờ được đây là một món vô thượng chí bảo.
“Ngô lão, ông thế này là làm sao vậy?” Bộ Phàm khó hiểu nhìn về phía Ngô Huyền Tử.