Chương 201: Đại Lão, Ngươi Ngả Bài Rồi À (2)
“Thôn trưởng, tấm biển này là ngươi viết vào hôm qua?”
Toàn thân Ngô Huyền Tử run lên, Thánh Nhân bình thường bất kỳ lần xuất thủ nào cũng đều sẽ gợi lên thiên địa dị tượng, thậm chí sẽ gặp phải thiên đạo bài xích giáng xuống lôi kiếp.
Cho dù tu vi hiện giờ của hắn vẫn còn cách Thánh Nhân rất xa, nhưng mỗi lần hắn dùng hết sức để viết cũng sẽ gây nên thiên địa dị tượng ở một nơi nhỏ.
Nhưng hôm qua lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Vậy chỉ có một lời giải thích.
Tu vi của vị cao nhân ẩn sĩ trước mắt này đã đạt tới mức khủng bố mà có thể dễ dàng nhặt lấy thiên địa pháp tắc.
“Không phải viết vào hôm qua, chẳng lẽ là bây giờ viết?” Bộ Phàm có chút buồn cười.
“Thư pháp của tiên sinh đã đạt đến độ Thiên Nhân chi cảnh, Huyền Tử bái phục!” Ngô Huyền Tử chắp tay cũng kính hành lễ.
“Ngô lão khách khí rồi, thư pháp của ta nào có khoa trương như ngươi nói?”
Bộ Phàm cười ngượng ngùng, tuy rằng hắn biết thư pháp của mình đã ở cấp độ viên mãn, nhưng Thiên Nhân chi cảnh gì đó cũng quá cường đại đi.
“Ngô lão, chúng ta cũng đừng nói những lời khách sáo này nữa, ngươi nhìn xem tấm biển này bày ở đâu trong tư thục mới được?”
Nhìn vào món vô thượng chí bảo kia, trong mắt Ngô Huyền Tử tràn đầy cuồng tín.
Một món vô thượng chí bảo như vậy cho dù là treo ở đâu thì ông ta cũng đều có thể lĩnh hội mỗi ngày, hay nói cách khác, thôn trưởng đây là đang tạo cơ hội cho ông ta!
Bây giờ ông ta vui mừng biết bao khi ban đầu đã quyết định ở lại Ca Lạp thôn.
Sau đó.
Trải qua một hồi thảo luận, tấm biển chữ vàng này cuối cùng đã được treo phía trên cửa của chính đường.
Hai ngày sau.
Chu Minh Châu bảo Tống Lại Tử mang bảng hiệu đến, Bộ Phàm cũng không nhiều lời, cầm bút viết ba chữ “Thư Phục Gia” lên tấm bảng.
【Nhiệm vụ: Giúp Chu Minh Châu viết bảng hiệu hoàn thành】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 800000 điểm kinh nghiệm x2】
【Thiên Đạo Luân Hồi Công thăng cấp】
【Thái Ất Kim Thân Quyết thăng cấp】
...
Một loại lời nhắc kỹ năng vang lên trong đầu.
“Thôn trưởng, đây là của Minh Châu cho ngươi, nói là phí nhân công gì đó!”
Tống Lại Tử vác tấm bảng hiệu, đưa cho hắn một túi tiền.
“Nha đầu này!”
Bộ Phàm lắc đầu.
Nha đầu này coi hắn là người thế nào, thật sự cho rằng dùng ngân bạc là có thể đẩy hắn đi?
Nhưng rồi vẫn nhận lấy túi tiền này.
...
Thời gian vội vã trôi qua.
Nháy mắt là đã qua năm mới.
Vào ngày của năm mới này, treo đèn kết hoa, nhà nào hộ nào cũng đều dán câu đối, mà những gia đình này không ai là không khoe câu đối trong nhà họ là do hài tử của mình viết.
“Sư phụ, năm mới vui vẻ!”
Tiểu Lục Nhân mặc bộ y phục mới chạy đến chúc Tết hắn.
“Tốt lắm, đây là tiền mừng tuổi cho con!”
Bộ Phàm mỉm cười, lấy tiền mừng tuổi đã chuẩn bị sẵn đặt vào tay Tiểu Lục Nhân.
“Cảm ơn sư phụ!”
Cả ngày này rất bận rộn.
Không ít gia đình trong thôn dẫn theo hài tử đến chúc Tết hắn, cả nhà Tống Lại Tử, nhà của Vương lão Tứ, nhà của Lý Nhị vân vân.
Cũng may, hắn đã sớm chuẩn bị rất nhiều tiền mừng tuổi, phát cho những đứa trẻ đến chúc Tết, khuyến khích bọn chúng cố gắng học tập.
Nhưng cũng không trụ nổi quá nhiều người đến, thoáng chốc tiền mừng tuổi đã chuẩn bị chỉ còn lại vài cái.
Tất nhiên Tiểu Lục Nhân cũng nhận được rất nhiều tiền mừng tuổi.
Những hương thân đến chúc Tết kia đều sẽ cho Tiểu Lục Nhân bao tiền mừng tuổi, làm cho đứa trẻ này vui mừng không thôi.
“Thôn trưởng, chúc mừng năm mới!”
Tống Tử Hổ dẫn theo tức phụ và con cái về nhạc gia, nhân tiện chúc Tết Bộ Phàm.
“Tiên sinh, chúc mừng năm mới!”
Đại Nha và Cẩu Thặng lễ phép chào hỏi.
“Chúc mừng năm mới, nào, đây là tiền mừng tuổi cho các ngươi!”
Bộ Phàm mỉm cười xoa cái đầu nhỏ của hai đứa trẻ, đặt hai túi giấy màu đỏ có tiền đồng vào tay Đại Nha và Cẩu Thặng.
“Thôn trưởng, thế này làm sao được? Ngươi còn chưa thành hôn? Làm sao có thể cho đám trẻ tiền mừng tuổi?” Lý Thanh Hà khước từ nói.
“Lời này của ngươi, ta không thích nghe đâu, nói thế nào thì ta cũng là tiên sinh của Đại Nha và Cẩu Thặng, sao lại không thể cho tiền mừng tuổi chứ!”
Đây chính là phân biệt đối xử một cách lộ liễu.
“Tiên sinh cho thì cứ nhận đi!” Tống Tử Hổ nói.
“Vậy được rồi, Đại Nha, Cẩu Thặng, mau cảm ơn tiên sinh!” Lý Thanh Hà nhìn hai đứa trẻ nói.
“Cảm ơn tiên sinh!” Đại Nha và Cẩu Thặng nói.
Bộ Phàm gật đầu, khích lệ hai đứa trẻ chăm chỉ học tập.
Chúc Tết xong, cả nhà Tống Tử Hổ cũng rời đi.
Nhìn thấy quan hệ phu phụ của hai người đã có chút hòa hoãn, Bộ Phàm thở dài một hơi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, lại có người đến.
Người đến lần này là gia đình của Tôn nãi nãi, đây đúng thật là khách hiếm thấy.
Phải biết rằng, những người đến chỗ của hắn chúc Tết đều là đám trẻ con học trong tư thục.
Còn nhi tử của Tôn nãi nãi thì đều sống ở trên trấn, mấy người tôn tử cũng học ở thư viện trên trấn.
Mặc dù tư thục của hắn được người ta gọi là thư viện Bất Phàm, nhưng vẫn chênh lệch rất lớn so với thư viện chân chính, tư thục của hắn nhiều nhất chỉ được xem như là học đường lớn.
“Tôn nãi nãi, sao mọi người lại đến đây, mau vào đi!”
Bộ Phàm nghênh đón cả nhà Tôn nãi nãi vào phòng lớn, Tiểu Lục Nhân đang bận ở một bên pha trà rót nước.
“Tiểu Phàm à, lần này nãi nãi qua đây là có chuyện muốn làm phiền ngươi!”
Tính của Tôn nãi nãi trước giờ luôn thẳng thắn, làm việc dứt khoát, cũng là người có uy tín cao nhất của thế hệ trước trong thôn.
“Nãi nãi, người nói đi!”
Thực ra khi Bộ Phàm nhìn thấy cả nhà Tôn nãi nãi đến đây thì trong lòng đã lờ mờ đoán được.
“Chuyện là như thế này, mấy tôn tử của ta muốn vào tư thục trong thôn để học, ngươi xem có được không? Nếu như phiền phức, nãi nãi cũng không miễn cưỡng ngươi, lúc trước khi tư thục của ngươi vừa mới thành lập, ta đã muốn để mấy tôn tử đến tư thục trong thôn học tập, nhưng hai nhi tử này của ta đều không coi trọng, nói gì mà tư thục trong thôn không bì được với tư thục ngoài kia.
Bây giờ nghe nói tư thục của ngươi được hoàng thượng ban thưởng tấm biển chữ vàng thì lại muốn đến? Để chúng nó đi thi, sợ là chúng nó thi không vào nổi!”