Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 202: Năm Mới

Chương 202: Năm Mới
Hai nhi tử của Tôn nãi nãi bị Tôn nãi nãi quở trách một trận, xấu hổ cúi gằm đầu, hai tức phụ cũng có chút ngượng ngùng, không biết nên nói gì mới tốt.
【Nhiệm vụ: Vấn đề của Tôn nãi nãi】
【Mô tả nhiệm vụ: Không có người làm trưởng bối nào mà không mong muốn con cháu của mình thành đạt, Tôn nãi nãi cũng vậy】
【Phần thưởng nhiệm vụ: 800000 điểm kinh nghiệm】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
“Ta còn tưởng là chuyện gì, lúc trước ta đã từng nói rồi, trẻ con trong thôn chỉ cần muốn đến tư thục học tập thì không cần khảo thí cũng đều có thể vào.” Bộ Phàm cười nói.
Hai nhi tử nhi tức của Tôn nãi nãi đều lộ vẻ vui mừng, nhưng dáng vẻ mấy tôn nhi của bà ta thì lại có chút không vui.
Cũng phải, từ trong trấn ngựa xe như nước phải trở về nông thôn tràn ngập đất vàng, ít nhiều gì cũng sẽ ghét bỏ.
“Như vậy liệu có làm khó cho ngươi không?” Tôn nãi nãi do dự nói.
“Không đâu, lúc đầu khi thành lập tư thục chính là để cho trẻ con trong thôn được đi học!”
Bộ Phàm lắc đầu, thành thật mà nói, bây giờ hắn cũng ít khi dạy học, bình thường sẽ ngồi trước bục giảng để đệ tử trong lớp lớn tự học, có gì không hiểu thì lại hỏi hắn.
Về phần đệ tử của lớp sẽ do Ngô Huyền Tử phụ trách, đệ tử của lớp nhỏ thì do đệ tử của lớp lớn dạy.
“Vậy thì cảm ơn ngươi quá!”
...
Sau đó, Bộ Phàm tiễn cả nhà của Tôn nãi nãi ra cửa, hắn thấp giọng cười nói: “Tôn nãi nãi, tôn nhi của người đến tư thục học hành, vậy sau này đã có người bầu bạn với người rồi.”
Tôn nãi nãi lắc đầu thở dài nói: “Xa thơm gần thối, ở lâu rồi, chỉ có điều là chê lão thái bà này sống quá lâu thôi.”
Bộ Phàm khuyên bảo: “Tôn nãi nãi, đừng nghĩ như thế, ta thấy thúc thúc thẩm thẩm không phải là người như vậy!”
Tôn nãi nãi nhìn hắn thật kỹ: “Tiểu Phàm, không phải ta nói chứ ngươi cũng lớn già rồi không còn nhỏ nữa, hay là nãi nãi giới thiệu cho ngươi một người, tỷ muội của nãi nãi nhiều lắm đấy!”
Bộ Phàm: “...”
Còn có thể trò chuyện bình thường được không?
...
Buổi chiều.
Bộ Phàm để Tiểu Lục Nhân cưỡi tiểu bạch lư đi mời Ngô Huyền Tử tới nhà ăn bữa cơm đoàn viên, điều này lại khiến cho tiểu lão đầu cảm động đến mức rối tinh rối mù.
Tiểu lão đầu này cũng cho Tiểu Lục Nhân quà mừng năm mới, một viên đá màu xanh lục, viên đá màu xanh lục này là một món pháp bảo cực phẩm, tên là Thiên Huyền Ngọc, đeo nó trên người đối với việc tu luyện của tu sĩ sẽ cực kỳ hữu dụng.
Tất nhiên, lúc Ngô Huyền Tử đưa cho viên Thiên Huyền Ngọc này chỉ nói rằng đây là một miếng ngọc không đáng tiền.
Buổi tối.
Bộ Phàm nằm trên chiếc ghế trúc ở dưới gốc cây đào.
Nghe thấy từng trận tiếng pháo nổ truyền đến từ trong thôn, Tiểu Lục Nhân cưỡi tiểu bạch lư ra ngoài cùng chơi đùa với đám bạn.
Có vẻ như năm nay náo nhiệt vui vẻ hơn những năm trước.
Bỗng nhiên, một luồng khí tức tanh mùi máu từ phía chân trời bay đến.
Tuy nhiên, luồng khí tanh mùi máu này lại biến mất ngay tức khắc, như thể nó hoàn toàn không tồn tại.
Bộ Phàm ngồi thẳng người dậy.
Mặc dù hắn không dùng thần trí để thăm dò, nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được luồng khí tanh mùi máu kia, từ khí tức này có thể xác định được tu vi của đối phương là ở Nguyên Anh kỳ.
Lẽ nào là?
Bộ Phàm quay đầu nhìn về phía tư thục.
...
Tư thục Bất Phàm.
Trong sân.
Một lão giả mặc áo bào màu xám đột nhiên xuất hiện.
Chỉ thấy thân hình của hắn cúi khom, hai tay nắm chặt cây chổi, cúi đầu lặng lẽ quét sân.
Đêm khuya yên tĩnh.
Bóng dáng Bộ Phàm đi đến dưới gốc cây hòe lớn.
Sau khi tiện tay bố trí mấy trận pháp, cây hòe lớn đột nhiên phát ra lục quang yếu ớt, một đứa trẻ ăn mặc như tiểu nho sinh xuất hiện.
“Sư phụ, ta có tiền mừng tuổi không?”
Tiểu Hòe hưng phấn ôm chặt lấy đùi của Bộ Phàm, làm nũng nói.
“Sao ngươi biết còn có tiền mừng tuổi?” Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.
“Hôm nay, có rất nhiều người nói với ta bọn họ đã nhận được biết bao nhiêu tiền mừng tuổi!” Tiểu Hòe trả lời.
Chắc là mấy đứa trẻ trong thôn rồi.
“Ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi!”
Nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi kia của Tiểu Hòe, Bộ Phàm mỉm cười lấy ra một đồng tiền có xuyên qua sợi dây đỏ, buộc vào trên tay nhỏ của Tiểu Hòe.
“Cảm ơn sư phụ!”
Tiểu Hòe cực kỳ vui vẻ, đôi mắt nhỏ thỉnh thoảng lại liếc sang đồng tiền trên tay, thích không chịu nôei.
“Phải rồi, lúc trước có phải có tu sĩ từng đi ngang qua bên ngoài thôn trang?” Bộ Phàm ngồi xổm người, tò mò hỏi.
“Đúng ạ, tu sĩ kia toàn thân toát ra khói đen, Tiểu Hòe rất không thích, sau này bị Ngô phu tử một tay tiêu diệt rồi.”
Tiểu Hòe gật gật cái đầu nhỏ.
Thực ra Tiểu Hòe nhận ra Ngô phu tử.
Theo như Tiểu Hòa nói, lúc Ngô Huyền Tử vừa vào thôn thì đã phát hiện ra nó.
Chỉ là Ngô Huyền Tử hoàn toàn không làm gì nó, ngược lại từ sau khi ẩn cư trong thôn, bình thường lúc đi ngang qua cây hòe lớn cũng sẽ tỏ ý gật đầu với Đại Hòe.
“Ta biết rồi!”
Bộ Phàm đưa tay xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Hòe.
Quả đúng như hắn nghĩ, luồng khí tức đột nhiên biến mất lúc trước là do Ngô Huyền Tử ra tay.
Hắn cũng từng hoài nghi khí tức biến mất kia liệu có phải là Hàn Cương.
Nhưng mà từ thanh hảo hữu, avatar của Hàn Cương vẫn còn, chứng tỏ người không có chuyện gì.
Xem ra có tôn đại thần tọa trấn thôn cũng có chỗ tốt, ít nhất mọi chuyện đều có người chống đỡ.
Có điều, hy vọng là sau này Hàn Cương không có chuyện gì thì đừng đến tìm hắn.
...
Năm mới bận rộn mấy ngày liên tiếp, lúc này mới yên tĩnh lại, trong thời gian này Bộ Phàm đã quét được không ít kinh nghiệm.
Mà mấy ngày nay trong thôn cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Trong đó được nhắc đến nhiều nhất là chuyện Chu Minh Châu mua đất xây nhà.
Không ít các hương thân đều không hiểu tại sao Chu Minh Châu lại phải mua nhiều đất xây nhiều nhà như thế.
Phải biết rằng vào năm ngoái, nhà của Chu Minh Châu vừa mới được xây lại, vừa rộng vừa khí phái, có thể nói trong thôn ngoại trừ nhà Tống viên ngoại thì nhà khí phái nhất thuộc về Chu Minh Châu.
Hơn nữa, có nhiều ngân bạc như thế, mua ruộng đồng để làm nông không thơm hơn sao?
Làm gì mà phải phí công vô ích như thế, xây biết bao nhiêu là nhà, mấy người nhà Chu lão căn làm sao ở hết được chứ?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất