Chương 203: Bá Đạo...
Đừng nói người ngoài không hiểu, ngay cả gia đình Chu lão căn cũng không thể hiểu nổi.
Nhưng bọn họ vẫn giữ vững thái độ trước sau luôn ủng hộ Chu Minh Châu, chỉ cần Chu Minh Châu muốn làm gì, bọn họ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Mà Chu Minh Châu cũng lười phải giải thích.
Thực ra là không có thời gian để giải thích.
Bởi vì đầu xuân, có rất nhiều nhà trong thôn đều bận rộn cày bừa xuân vụ cho nên chỉ có thể tuyển người từ bên ngoài vào làm việc.
Còn phải giải quyết một số thủ tục chiêu sinh ở tư thục.
Chu Minh Châu bận đến bù đầu bù cổ.
...
“Thôn trưởng, ta muốn kháng nghị, tại sao chuyện chiêu sinh của tư thục ta phải làm chứ?”
Hai tay Chu Minh Châu đập mạnh lên bàn, khuôn mặt tràn đầy tức giận nhìn Bộ Phàm đang đọc sách dưới gốc cây đào chất vấn.
“Đừng gấp, Tiểu Lục Nhân, mau rót cho Minh Châu cô cô của con một bát nước!”
Bộ Phàm không mặn không nhạt, từ từ hạ tay đang đặt trên cuốn sách xuống, hét một câu vào trong nhà.
“Được ạ!”
Tay nhỏ của Tiểu Lục Nhân bưng cái bát, vội vàng chạy ra khỏi nhà: “Cho Minh Châu cô cô!”
“Tiểu Lục Nhân thật là hiểu chuyện, không giống như một số người nào đó!”
Chu Minh Châu oán giận một câu, tay nhận lấy bát nước, uống nước từng ngụm lớn.
Bộ Phàm sờ mũi.
Hình như là hắn bảo Tiểu Lục Nhân rót nước đấy được không!
“Thôn trưởng, ta không làm nữa, ta ở tư thục dạy môn sinh lý, ngay cả tiền công cũng không có, bây giờ còn bắt ta phụ trách chuyện chiêu sinh, cho dù là Chu Bái Bì (*) cũng không sai bảo người ta như ngươi thế!”
(*) Là một nhân vật ác bá địa chủ dưới ngòi bút của tác giả trứ danh Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm “Nửa Đêm Gáy”
Uống nước xong, Chu Minh Châu quở trách một trận.
“Khụ khụ, đây chẳng phải là người tài giỏi luôn có nhiều việc phải làm sao, hơn nữa việc tuyển sinh cũng chẳng phải không có lợi gì cho ngươi!”
Bộ Phàm ho khan một tiếng, giải thích: “Chẳng phải ngươi vẫn luôn nói nhân mạch nhân mạch gì đó sao, mà việc chiêu sinh này chẳng phải rất tốt cho ngươi tích lũy nhân mạch ư?”
“Vậy ngươi làm cái gì?” Chu Minh Châu hỏi ngược lại.
“Chẳng phải là sắp khai giảng rồi sao, ta phải chuẩn bị bài học!” Bộ Phàm giải thích.
“Chuẩn bị bài?”
Ánh mắt của Chu Minh Châu liếc nhìn cuốn sách trên tay hắn một cái: “Bá đạo...”
Bộ Phàm lập tức giấu cuốn sách trên tay ra sau lưng, ánh mắt né tránh: “Bá đạo cái gì.”
“Thôn trưởng, chắc không phải là ngươi đang xem Tổng giám đốc bá đạo yêu ta đó chứ?” Chu Minh Châu vô ý hỏi.
“Ngươi nói cái gì, làm gì có loại sách đó? Còn có Tổng giám đốc gì kia là cái gì?” Bộ Phàm cau mày hỏi lại.
“Cũng đúng, lúc này vẫn chưa có loại sách đó để đọc!”
Chu Minh Châu lẩm bẩm một câu: “Thôn trưởng, ngươi đừng đổi chủ đề, rốt cuộc ngươi đang xem sách gì thế?”
“Được rồi được rồi, thật sự phục ngươi luôn, cái gì cũng phải hỏi rõ ràng!”
Bộ Phàm tỏ vẻ bất lực, đưa cuốn sách ra cho Chu Minh Châu xem.
“Xuân Thu?”
Chu Minh Châu gãi đầu: “Kỳ lạ thật, rõ ràng là ta nhìn thấy hai chữ bá đạo mà?”
“Có thể là do gần đây ngươi bận rộn quá nên hoa mắt rồi!” Bộ Phàm giải thích.
“Cho dù là hoa mắt cũng không thể hoa đến độ vô lý như vậy được, nhìn nhầm xuân thu thành bá đạo?”
Chu Minh Châu ôm ngực suy nghĩ một hồi, dùng một loại ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn: “Thôn trưởng, cuốn sách kia có phải bị ngươi giấu đi rồi không?”
“Ngươi không tin thì lục soát người ta!”
Bộ Phàm hào phóng dang hai tay ra.
Chu Minh Châu nhìn quanh khắp nơi.
Không có chỗ để giấu sách.
“Chẳng lẽ nàng thật sự nhìn nhầm rồi?”
“Bây giờ đã tin chưa, ta thật sự đang chuẩn bị bài, nếu không thì ngươi nghĩ làm sao mà đám trẻ ở tư thục lại được điểm cao như vậy, đều là do ta dày công dạy ra đấy!”
Bộ Phàm nghiêm túc nói.
“Được rồi, coi như ta trách lầm ngươi đi!”
Trong lòng Chu Minh Châu dễ chịu hơn một chút, ít nhất cũng biết được không chỉ có mình nàng bận bịu.
“Tình hình của tư thục thế nào rồi?”
Bộ Phàm ho khan một tiếng, chuyển chủ đề nói.
“Vẫn ổn, mấy ngày nay, mấy người Tiểu Thảo giúp ta đối phó với đám thổ tài chủ kia, sáng sớm hôm nay xảy ra chút chuyện, có người đến cửa gây chuyện.” Chu Minh Châu trả lời.
“Còn có người đến gây chuyện?” Bộ Phàm nổi lên hứng thú nói.
“Nếu không thì ngươi tưởng thế nào? Tục ngữ nói, người nổi tiếng thì thị phi nhiều, tư thục hiện giờ đã được Hoàng đế ban thưởng cho tấm biển chữ vàng, chắc chắn là có rất nhiều thư viện không phục!”
Hai tay Chu Minh Châu khoanh trước ngực: “Ngươi không biết sáng nay đám người kia cực kỳ kiêu ngạo, chê tư thục của chúng ta quá nhỏ không đủ tư cách, còn nói gì mà bọn họ là thư viện Đường Lâm, một trong tam đại thư viện, mặc dù thư viện của vương triều Đại Ngụy rất nhiều nhưng có thể được gọi là tam đại thư viện thì chắc chắn không phải là thư viện nhỏ tầm thường.
Chỉ có điều bọn họ vừa nhìn thấy Ngô lão thì đã sợ rồi, còn cực kỳ kính trọng Ngô lão, cuối cùng bị Ngô lão đuổi ra ngoài.
Chu Minh Châu kể lại những chuyện đã xảy ra sáng nay.
“Lúc trước ta nghi ngờ Ngô lão là vị đại thần nào đó trong triều, bây giờ thì ta đã chắc chắn rồi, thôn trưởng, ta đoán có sai không?”
Nói đến đây, Chu Minh Châu lập tức trở nên hào hứng.
Còn biết tưởng tượng thật!
Có điều, dựa trên niềm yêu thích của Ngô Huyền Tử với cầm kỳ thi họa, quen biết một số người của thư viện cũng không có gì là lạ.
Để không dọa Chu Minh Châu sợ hãi, Bộ Phàm cũng chỉ có thể mặc nhận lời của Chu Minh Châu, dù sao đối với đại lão như Ngô Huyền Tử mà nói thì thân phận gì cũng đều là hư danh.
Nhưng hắn làm sao biết được vì lần đến cửa làm loạn này mà danh tiếng của thư viện Bất Phàm đã nhanh chóng lan rộng trong tam đại thư viện, thậm chí còn gây ra một trận chấn động không nhỏ trong tam đại thư viện.
Những ngày sau đó, người đến Ca Lạp thôn càng lúc càng nhiều, hầu hết đều là vì ngưỡng mộ danh tiếng nên mới tới.
Nhìn thấy những đoàn xe ngựa xa hoa chầm chậm tiến vào từ con đường Bất Phàm, các thôn dân sớm đã quen quá hóa thường, trong lòng lại càng tự hào kiêu ngạo hơn.
Từng có một thời, là một thôn xóm nhỏ không ai biết đến, bây giờ đã trở thành nơi khiến người ta đỏ mắt.