Chương 212: Gặp Mặt
"Không có việc gì chứ?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Đại Ny khẽ nhếch lên, hiển nhiên đã bị cảnh tượng Tiểu Ny ra tay doạ sợ rồi.
"Không có việc gì, trước kia Lại Tử thúc thường tới tư thục của chúng ta chịu đánh, da rất dày!"
Tiểu Ny không thèm quan tâm, nhưng vẫn khoát tay về phía sau với Tống Lại Tử: "Lại Tử thúc, chúng ta còn phải đi bái phỏng thôn trưởng, ngươi cứ đi bày ra mị lực đi!"
…
"Một cước của Tiểu Ny này đúng là hung ác!"
Tống Lại Tử vỗ vỗ tro bụi trên người, đúng là hắn bị đá bay thật xa, nhưng thân thể lại chẳng đau chút nào.
"Tống ca, ngươi có bị gì không?" Đám huynh đệ của Tống Lại Tử chạy tới.
"Ta chẳng sao hết!" Tống Lại Tử khoát tay.
"Tống ca, người vừa rồi đi cùng Tiểu Ny chính là Đại Ny sao? Bộ dạng người này quá xinh đẹp rồi."
"Đúng, ta chưa từng gặp người nào đẹp như vậy!"
"Trước kia ta vẫn cảm thấy Chu đông gia đẹp, nhưng nếu đem ra so sánh với dung mạo của Đại Ny, Chu đông gia còn kém lắm!"
Nhìn thấy các huynh đệ còn mải mê nghị luận, mặt Tống Lại Tử trầm xuống một chút.
"Nói cái lông á, còn không chạy bộ đi, hôm nay nếu không chạy đủ mười vòng thôn, thì đừng nghĩ tới chuyện nghỉ ngơi!"
"Ah, đừng mà!"
…
Ở bên kia.
"Tiểu Ny, tại sao thân thủ của ngươi lại lợi hại như vậy?"
Đại Ny âm thầm giật mình vì một màn đá bay Tống Lại Tử kia của Tiểu Ny. Phải biết rằng, nói gì thì nói, Tống Lại Tử cũng là một hán tử trưởng thành.
"Là thôn trưởng dạy chúng ta, hắn nói là cho chúng ta một ít kỹ năng phòng thân phòng sói!" Tiểu Ny nói.
Phòng thân phòng sói?
Phòng thân, Đại Ny còn có thể lý giải, nhưng phòng sói có ý tứ là phòng bầy sói ở bên ngoài sao?
"Hoá ra là Bộ Phàm ca dạy các ngươi!"
Đại Ny vẫn biết Bộ Phàm rất thiện chiến, dù sao năm đó Bộ Phàm chính là vương trong số những hài tử trong thôn, ngay cả tiểu ác bá như Tống Tiểu Xuân cũng bị Bộ Phàm đánh cho sợ.
"Đúng vậy, đại tỷ, tỷ đừng thấy thân thể ta không lớn, nhưng ta thực sự rất lợi hại, về sau cứ để ta tới bảo vệ tỷ đi!" Khuôn mặt hồng hào của Tiểu Ny có chút dương dương tự đắc.
"Được, về sau ta sẽ để Tiểu Ny bảo vệ!" Khóe môi Đại Ny cong lên tươi cười.
…
Dọc theo đường đi, Tiểu Ny và Đại Ny nói về rất nhiều chuyện xảy ra trong thôn, Đại Ny vẫn mỉm cười bình thản lắng nghe, nhưng đến khi từ xa xa đã nhìn thấy nhà của Bộ Phàm ca, nội tâm nàng đột nhiên dâng lên một chút khẩn trương, trái tim cũng không tự chủ được bắt đầu đập nhanh hơn.
"Đại tỷ, chúng ta đi nhanh lên, sắp tới rồi!"
Từ xa xa đã nhìn thấy cây đào to lớn với cành lá rậm rạp kia, Tiểu Ny dẫn đầu lao nhanh tới, khiến cho Đại Ny bất đắc dĩ chỉ có thể theo sát phía sau.
…
Đi vào nhà Bộ Phàm, Đại Ny chỉ thấy một hài đồng ước chừng bốn năm tuổi đang đùa nghịch dược thảo trong sân, trong lòng nàng đột nhiên lẫn lộn đủ thứ mùi vị, nhưng trên mặt vẫn như trước nở một nụ cười thản nhiên.
"Tiểu Lục Nhân, thôn trưởng có ở nhà không?" Tiểu Ny cười chào hỏi.
"Có, để ta đi gọi sư phụ!"
Ánh mắt Tiểu Lục Nhân đảo qua vài lần trên người Đại Ny đang đứng bên cạnh Tiểu Ny, thật sự là từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy tỷ tỷ nào xinh đẹp như vậy.
Sau đó, hắn xoay người chạy tới phòng bếp.
"Đại tỷ, hài tử vừa rồi tên là Tiểu Lục Nhân, là đệ tử của thôn trưởng." Tiểu Ny cười giới thiệu.
"Đệ tử của Bộ Phàm ca?" Đại Ny nghi hoặc nói.
"Đúng vậy, hơn nữa về chuyện của Tiểu Lục Nhân, hắn thực sự rất đáng thương. Năm đó thời điểm Tiểu Lục Nhân đến trong thôn, tất cả mọi người còn tưởng hắn là hài tử bên ngoài của Lý lang trung!"
Tiểu Ny kể chuyện năm đó Lý lang trung mang Tiểu Lục Nhân về cho Đại Ny nghe.
"Sau này Lý lang trung đi ra ngoài làm nghề y, mang theo không tiện, cho nên đã giao Tiểu Lục Nhân cho thôn trưởng."
Đại Ny nghe vậy lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó nàng lại cảm thấy thật buồn cười.
Rõ ràng đã qua nhiều năm như vậy, từ lâu nàng đã không còn là tiểu cô nương không rành sự đời trước kia.
Bộ Phàm ca trong mắt nàng chỉ còn là những hồi ức tuyệt đẹp ngày xưa.
"Đại tỷ, thời điểm vừa rồi khi tỷ nhìn thấy Tiểu Lục Nhân, có phải tỷ hoài nghi Tiểu Lục Nhân là hài tử của thôn trưởng hay không?" Tiểu Ny dùng cánh tay cọ cọ vào Đại Ny.
"Đừng đoán mò!" Đại Ny có chút ngượng ngùng nói.
"Đừng ngại ngùng với ta, ta cũng không phải tỷ ngoài. Đại tỷ, ta phải nói với tỷ một chuyện, đến tận bây giờ thôn trưởng vẫn chưa cưới thê tử đâu!" Tiểu Ny hạ giọng nói.
Đại Ny có chút kinh ngạc.
Thế tục không giống tu hành giới, ở tu hành giới, có rất nhiều người chịu được lẻ loi một mình khổ tu trăm năm, thậm chí cả ngàn năm. Ví dụ như sư phụ và sư tổ của nàng, cho tới bây giờ hai người đó vẫn chưa từng nói tới chuyện đạo lữ.
Nhưng rất nhiều người của thế tục đều đã thành gia lập nghiệp từ sớm. Người ở cái tuổi này còn chưa thành thân giống Bộ Phàm ca sẽ bị người thế tục gọi là quan phu.
"Đại tỷ, có phải rất giật mình hay không? Kỳ thật từ lâu rồi, lão thôn trưởng đã muốn cho thôn trưởng cưới thê tử nhưng đều bị thôn trưởng từ chối."
Tiểu Ny thấp giọng nói: "Ta nghĩ thôn trưởng không cưới thê, mười phần thì có chín là vì đại tỷ đấy!"
"Đừng đoán mò!" Đại Ny tức giận nhẹ nhàng chọc một cái vào trán Tiểu Ny.
Tiểu Ny có chút không phục mà bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
"Hoá ra là Đại Ny và Tiểu Ny!"
Đúng lúc đó, một âm thanh nam tử nhu hòa truyền đến.
Đại Ny đưa mắt nhìn qua, trong lòng hơi nghẹn lại.
Giờ phút này, nàng thấy một nam tử nho nhã mặc trường bào màu lam nhạt đi ra.
Nam tử nho nhã đó tươi cười như gió xuân ấm áp, cho dù trên tay hắn đang cầm một cái nồi xào rau, nhưng vẫn không mất phong nhã khí độ.
Bên cạnh hắn còn có Tiểu Lục Nhân đi theo.
Vì vậy Đại Ny lập tức biết nam tử nho nhã vừa quen thuộc lại xa lạ trước mắt này là ai.
"Bộ Phàm ca?"
"Là ta!" Bộ Phàm cười gật gật đầu: "Vài năm không thấy, Đại Ny đã trở nên xinh đẹp hơn rồi!"
Mặt Đại Ny đỏ lên.
Người khác ca ngợi nàng, nàng cũng không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng khi Bộ Phàm ca ca ngợi nàng, không biết vì sao nàng lại cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn.
Đa tạ đh laotac510993 đã đẩy 50kp, bạo 3chương nha! !