Chương 211: Đó Là Cái Gì?
"Ừm, ta đã biết, sao ngươi không ngồi thêm chút nữa?" Đại Ny đứng lên.
"Không cần!" Chu Minh Châu khoát tay, rồi chắp tay sau mông đi ra ngoài.
"Ngươi chỉ ngửi được mùi nước hoa của ta, nhưng không thấy mồ hôi của ta. Ngươi có suy nghĩ của ngươi, còn ta có tác phong của ta. Ngươi phủ định hiện tại của ta, nhưng tương lai của ta là do ta quyết định. Ngươi có thể khinh thị thân phận của ta, nói rằng ta không xứng có được, nhưng ta không cần! Con đường đi tới mộng tưởng nhất định phải lữ hành cô độc, thậm chí trên đường còn có không ít những nghi ngờ, chế nhạo, nhưng... thế thì đã làm sao? Cho dù mình đầy thương tích, cũng phải sống thật rực rỡ. Ta là Chu Minh Châu, ta mới là người có quyền lên tiếng!"
Nhìn theo bóng dáng kia, Đại Ny lấy ngọc bội xuống cầm trên tay, sự nghi hoặc chợt lóe qua trong đôi mắt.
Miếng ngọc bội này không phải là một miếng ngọc bội bình thường, mà là pháp khí do sư tổ chuyên môn luyện chế cho nàng, bên trong ngưng tụ một tầng tu vi của sư tổ, chỉ cần nàng mặc niệm khẩu quyết có thể thôi động.
Sau khi thôi động nó, nàng sẽ có được một tầng tu vi của sư tổ.
Nhưng vì sao Chu Minh Châu lại biết ngọc bội này không đơn giản?
…
Khi Lý Triệu Thị mang điểm tâm tới đã thấy Chu Minh Châu rời đi rồi, bà có lên tiếng giữ lại, nhưng bị Chu Minh Châu từ chối.
"Vừa rồi Minh Châu đã nói gì với ngươi?" Lý Triệu Thị nhìn về phía Đại Ny, nghi hoặc nói.
"Ta cũng không rõ ràng? Đúng rồi, nương, ta nhớ rõ tính tình trước kia của Minh Châu tỷ không phải như thế?" Đại Ny nhìn về phía Lý Triệu Thị.
"Chuyện này kể ra thật là dài."
Lý Triệu Thị đã nói chuyện Chu Minh Châu bị từ hôn tìm chết ra, mà lúc này Tiểu Ny cũng đang cầm nước trà tiến vào.
"Sau này, tính tình Minh Châu thay đổi, ta nghĩ rằng nàng chết hụt hai lần rồi, nên đã nghĩ thông suốt mọi chuyện." Lý Triệu Thị cảm khái nói.
"Đúng vậy, nếu không có thôn trưởng, Minh Châu tỷ đã chết hai lần rồi!" Tiểu Ny phụ họa: "Hiện tại Minh Châu tỷ là phu tử trong tư thục chúng ta!"
"Minh Châu tỷ đã làm phu tử ở tư thục ư?" Đại Ny ngạc nhiên.
"Đúng vậy, nhưng mà Minh Châu tỷ rất ít đến tư thục dạy học, với lại khi tới chỉ dạy một ít sinh lý thường thức cho những cô nương chúng ta." Tiểu Ny gật đầu nói.
"Sinh lý là cái gì?" Đại Ny không hiểu hỏi.
"Chính là… Chính là cái kia!"
Mặt Tiểu Ny "hưu" một chút lập tức đỏ lên, lại cúi đầu xuống, nghịch ngợm bàn tay nhỏ bé.
"Cái gì cơ?" Đại Ny lộ ra vẻ mặt nghi hoặc
"Chính là cái này!" Tiểu Ny lập tức ghé vào bên tai Đại Ny nói nhỏ vài câu.
"Thứ này cũng dạy sao?"
Khuôn mặt trắng nõn của Đại Ny cũng "hưu" một chút đỏ ửng lên, hơn nữa còn đỏ tới tận cổ.
"Tư thục dạy cái gì?" Lý Triệu Thị không biết hai khuê nữ đang nói gì mà thì thầm như vậy.
"Nương, ta mang đại tỷ đi bái phỏng thôn trưởng!"
Tiểu Ny nháy mắt lôi kéo Đại Ny kiếm một lý do rất bình thường để trốn ra cửa.
"Hai nha đầu này!"
Thấy cảm tình của hai khuê nữ tốt như vậy, Lý Triệu Thị không khỏi nở nụ cười.
…
Dọc theo đường đi, Đại Ny gặp được không ít các hương thân.
Những hương thân này rất thân thiện chào hỏi với nàng, còn có vài người quen biết lên tiếng hỏi hai nàng muốn đi đâu, Tiểu Ny trả lời là đi bái phỏng thôn trưởng.
Nhìn theo bóng dáng hai tỷ muội đi xa, không ít các hương thân lộ ra vẻ mặt tiếc hận.
"Tỷ, tỷ xem có phải các hương thân vẫn đối xử với tỷ giống như trước đây hay không? Cho nên tỷ đừng lo lắng trong thôn sẽ có những lời đồn nhảm nhí!" Tiểu Ny nói.
Đại Ny tự nhiên cũng có thể cảm nhận được ý tốt của các hương thân chung quanh, hơn nữa loại ý tốt này còn xuất phát từ nội tâm của họ.
"Chúng ta là con cóc có ước mơ!"
Bỗng nhiên một đám âm thanh hò hét truyền đến.
"Lại Tử thúc đang rèn luyện, đại tỷ, chúng ta chạy nhanh đi, miễn cho bẩn hai mắt của tỷ!"
Tiểu Ny vỗ trán, nàng vội vàng lôi kéo Đại Ny bước đi.
Đại Ny lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, vì vậy nàng vẫn quay đầu lại nhìn một chút.
Từ xa xa đã nhìn thấy một đám hán tử để trần hai cánh tay đang chạy nhanh tới.
Tống Lại Tử rất tinh, lia mắt qua một chút đã nhìn thấy hai tỷ muội Đại Ny. Sau khi nói một tiếng với đám huynh đệ, hắn lập tức lao nhanh về phía hai nàng, làm bay lên một trận bụi đất.
"Bây giờ còn muốn chạy cũng đi không được!"
Tiểu Ny thấy thế, đành nhún nhún vai, sau đó nàng ghé vào bên tai Đại Ny nhẹ giọng thì thầm.
Đại Ny cũng không để ý.
"Đây không phải là Tiểu Ny và Đại Ny sao? Các ngươi muốn đi đâu?"
Tống Lại Tử đã chạy tới chào hỏi.
"Lại Tử thúc, ta muốn dẫn tỷ của ta đi bái phỏng thôn trưởng!" Tiểu Ny trả lời.
"Hoá ra là muốn tới nhà thôn trưởng!"
Tống Lại Tử bày ra bộ dáng giật mình hiểu ra, sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Đại Ny.
"Lại Tử thúc." Thấy Tống Lại Tử nhìn qua, Đại Ny lễ phép chào hỏi.
"Ha ha, thê tử ta nói bộ dáng của ngươi cực kỳ xinh đẹp, ta còn không tin, hiện tại thì ta tin rồi. Nhưng ngươi đâu phải đẹp bình thường, quả thực phải gọi là tiên nữ mới đúng!" Tống Lại Tử sang sảng cười to.
"Đa tạ Lại Tử thúc khích lệ!"
Đại Ny cười nhạt, trong lòng hơi có chút giật mình với biến hóa của Tống Lại Tử.
Tống Lại Tử trong ấn tượng của nàng là một người có vẻ mặt gian xảo, mang lại cho người ta cảm giác người này không phải người tốt.
Đương nhiên hiện tại hắn vẫn có vẻ mặt gian xảo.
Nhưng mà giờ phút này, ánh mắt của Tống Lại Tử lại đầy vẻ trong suốt chính trực, khi nói chuyện còn tỏ ra sang sảng hào khí, khác hẳn với một Tống Lại Tử trước kia luôn lén lút, ưa đào góc tường nhà người khác.
"Ta nói này Lại Tử thúc, các ngươi chạy bộ thì cứ chạy đi, tại sao phải để trần hai cánh tay?" Tiểu Ny đứng bên cạnh xoa thắt lưng, nhịn không được nói bậy một câu.
"Tiểu Ny, ngươi không hiểu gì hết, là hán tử thì phải bày ra mị lực của mình!"
Tống Lại Tử lập tức lại bày ra cánh tay cường tráng hữu lực của hắn ở trước mặt Đại Ny và Tiểu Ny.
Đại Ny giật mình.
Tiểu Ny nắm tay chặt, cái trán nổi lên gân xanh, quát một tiếng: "Cút!"
"Bụp" Bay qua một cái, trực tiếp đá bay Tống Lại Tử ra ngoài.
"Tỷ, chúng ta vẫn nên đi thôi!”
Tiểu Ny cũng không nhìn Tống Lại Tử, cứ thế kéo Đại Ny bước đi.
Đa tạ đh laotac510993 đã đẩy 50kp, bạo 3chương nha! !