Chương 216: Truyền Thừa Kiếm Tiên
Chỉ là đi lầm đường thôi sao?
Có thể đem chuyện đi lạc đường nói nghiêm túc như vậy, cũng chỉ có một mình Tống Tiểu Xuân thôi.
Không đúng, còn cái tên tóc xanh cầm ba thanh đao kia nữa.
"Vậy rồi sao?"
"Sau đó, ta vừa hái linh thảo, vừa tìm đường quay về thôn."
Tống Tiểu Xuân bắt đầu kể toàn bộ chuyện xảy ra trong vài ngày mất tích của hắn cho Bộ Phàm nghe.
Phía trước còn ổn, nhưng khi nghe tới đoạn sau, Bộ Phàm lại phát hiện có chút không thích hợp.
Trượt chân rơi xuống vách núi. Vừa lúc rơi trên một gốc cây thanh tùng mọc tại vách núi đen. Ngay gốc thanh tùng lại có cái sơn động. Bên trong sơn động có một bộ xương khô.
Bộ xương khô kia lại không phải của người bình thường, mà là một vị kiếm tu của mấy vạn năm trước.
Vị kiếm tu này tự xưng là Tửu Kiếm Tiên, bởi vì bị hảo huynh đệ ám toán, bản thân hắn đã trọng thương, mắt thấy thời gian không còn nhiều nữa, hắn đành lưu lại truyền thừa Kiếm Tiên, để người hữu duyên phát hiện.
Mà người hữu duyên này không còn nghi ngờ gì nữa chính là Tống Tiểu Xuân.
Bộ Phàm không nói gì chỉ giật giật khóe miệng.
Đây không phải là bản sao của Đại Ny ư?
Hay là thuộc tính giảm trí lực kết hợp với tăng vận may tạo nên một loại tác dụng không ai biết tới?
Tống Tiểu Xuân tiếp tục nói:
"Dựa theo cách nói của vị Kiếm Tiên kia, hiện giờ tuy rằng chính tà lưỡng đạo của Tu Tiên giới đều có tu sĩ tu luyện kiếm pháp, nhưng những tu sĩ này cũng không được tính là kiếm tu chân chính. Kiếm tu chân chính là một loại tồn tại cực kỳ hiếm thấy trong Tu Tiên giới. Những người này tu luyện cũng không dễ dàng, nhưng thực lực của kiếm tu chân chính lại cực kỳ khủng bố, chẳng những cùng cấp vô địch, cho dù chém giết địch nhân vượt cấp cũng là chuyện rất dễ dàng."
Nói tới đây, trên mặt Tống Tiểu Xuân lại nhịn không được bắt đầu kích động.
Hắn không nghĩ tới, hoá ra trên thế gian này vẫn có kiếm tu.
Có lẽ do trước kia tu vi của hắn quá thấp, không hiểu biết nhiều chuyện của Tu Tiên giới.
Dù sao, ở Thiên Huyền môn, hắn chỉ đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ, còn chưa lên tới Trúc Cơ.
"Lợi hại như vậy ư?"
Vẻ mặt Bộ Phàm cũng không có biến hóa quá lớn. Kỳ thật về kiếm tu, cho dù hắn không biết, nhưng hắn lại có được tư chất kiếm đạo cao nhất và kiếm thể.
"Đương nhiên, ngươi biết không, hiện giờ trên kiếm đạo, ta đã cảm ngộ được kiếm thế, kiếm ý, kiếm tâm, nhân kiếm hợp nhất. Chiếu theo nội dung trong truyền thừa mà vị Kiếm Tiên kia lưu lại cho ta, vậy thực lực hiện giờ của ta tương đương với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhưng nếu đối mặt với Hoá Thần kỳ, ta cũng có thể một kiếm chém chết!"
Giờ khắc này, trên người Tống Tiểu Xuân bỗng nhiên sinh ra một cỗ khí thế tự tin nồng đậm.
Trước kia Nguyên Anh, Hóa Thần đó là những tồn tại hắn chỉ dám nhìn lên đầy ngưỡng mộ, nhưng hiện giờ hắn đã đạt đến cảnh giới ấy.
Chém giết Hóa Thần? Bộ Phàm giật mình một cái.
Hắn vội vàng tiến vào mô phỏng quyết đấu, luận bàn cùng Tống Tiểu Xuân.
Một lát sau, từ trong mô phỏng quyết đấu đi ra.
Còn tưởng rằng lợi hại tới mức nào để hắn không công lo lắng một hồi.
Trong mô phỏng quyết đấu, uy lực một kiếm của Tống Tiểu Xuân còn không phá được góc áo của hắn.
Xem ra Tống Tiểu Xuân quá kiêu ngạo rồi.
"Bộ Phàm, chẳng lẽ ngươi không kích động sao?"
Tống Tiểu Xuân đã nghĩ sau khi Bộ Phàm nghe xong chuyện này sẽ vui vẻ và kích động y như hắn, nhưng giờ phút này, vẻ mặt Bộ Phàm vẫn chẳng có chút biến hóa nào.
"Kích động chứ!" Bộ Phàm cười nói.
"Ta không tin!" Tống Tiểu Xuân tỏ vẻ hoài nghi.
"Kích động đâu nhất thiết phải biểu hiện ra trên mặt!" Bộ Phàm cười nói.
"Ý của ngươi là ta không đủ chín chắn sao?" Tống Tiểu Xuân hỏi ngược lại.
"Đó chỉ là ngươi nghĩ mà thôi. Tiểu Xuân à, ta tin tưởng sau khi đạt được truyền thừa Kiếm Tiên, ngươi sẽ trở nên rất lợi hại. Nhưng ngươi phải biết rằng, chớ nói ngươi đi sớm, còn người đi sớm hơn, hoặc đơn giản chính là, làm người phải có một trái tim khiêm tốn!"
Bộ Phàm lắc đầu. Hắn từ chối cho ý kiến đối với nội dung cái gì mà thoải mái vượt cấp giết địch của vị Kiếm Tiên kia.
"Ta còn cần ngươi dạy chuyện đó hay sao!"
Tống Tiểu Xuân quay đầu đi nơi khác… hắn sẽ không thừa nhận vừa rồi đúng là hắn có hơi đắc ý.
Bởi vì mấy lần chỉ điểm cảm ngộ trước đây, mà bây giờ, Tống Tiểu Xuân rất tự nhiên mà đồng ý với những lời Bộ Phàm nói.
"Đúng rồi, ta cũng có thứ này cho ngươi!"
Bỗng nhiên, Tống Tiểu Xuân nghĩ tới cái gì đó, hắn lấy ra một quyển sách cổ ố vàng từ trong ngực mình, rồi đặt lên bàn.
"Đây là?"
Bộ Phàm nghi hoặc nhìn về phía Tống Tiểu Xuân, trong lòng phảng phất đã đoán ra được đây là cái gì.
"Đây là kinh nghiệm tu tập kiếm pháp mà vị tiền bối Kiếm Tiên kia tổng kết ra. Ta đã xem xong nội dung trong đó rồi, cõng trên lưng chỉ tổ nặng, nó đã vô dụng với ta nên đưa cho ngươi. Ngươi đừng từ chối. Nếu ngươi không dạy ta cảm ngộ kiếm đạo, ta cũng không đạt được phần truyền thừa Kiếm Tiên này. Coi như ta đền đáp trước kia ngươi dạy ta tập kiếm!"Tống Tiểu Xuân quay đầu.
"Vậy cám ơn ngươi!"
Kỳ thật Bộ Phàm không muốn nhận, nhưng Tống Tiểu Xuân đã nói nhiều như vậy, nếu hắn không nhận thì không tốt lắm!
"Hừ, ta chỉ không muốn lỡ như sau này, có tà tu đi ngang qua thôn chúng ta, nhưng ta lại lười ra tay cứu ngươi!"
Tống Tiểu Xuân đứng mạnh lên: "Ta còn phải về nhà huy kiếm, không nói chuyện với ngươi nữa, về sau nếu có chỗ nào ngươi không hiểu, cứ tới hỏi ta!"
Nhìn thân ảnh bước nhanh rời đi kia, Bộ Phàm dở khóc dở cười.
Đúng là một tên kiêu ngạo.
…
Bộ Phàm cầm lấy cổ thư Tống Tiểu Xuân để lại, chuẩn bị đọc qua, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng nhắc nhở.
【Sổ tay tu luyện Tửu Kiếm Tiên: Bên trong ghi chép kinh nghiệm một đời Kiếm Tiên đoạt được trong cuộc đời, có trợ giúp rất lớn đối với người tu luyện kiếm pháp】
Tiện tay đọc qua vài trang, nội dung bên trong giảng rất kỹ càng, xem ra Tửu Kiếm Tiên này vẫn là người danh giá.
Chỉ là sổ tay tu luyện này có lẽ trợ giúp rất lớn đối với người khác, nhưng đối với hắn kỳ thật không có một chút tác dụng nào.
Dù sao rõ ràng có thể dựa vào thăng cấp để tăng tu vi, làm gì còn muốn phí đầu óc đi tu luyện.