Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 215: Nếu Không Chúng Ta Cùng Nhau?

Chương 215: Nếu Không Chúng Ta Cùng Nhau?
"Vậy vì sao hiện tại Đại Ny tỷ lại không thể tu luyện nữa?" Tiểu Lục Nhân khó hiểu nói.
"Không phải không thể tu luyện, mà không tu luyện cũng là một loại tu luyện!"
Bộ Phàm giương mắt nhìn bóng hình áo trắng xinh đẹp ở phía xa xa, cười nhạt một tiếng.
"Cái gì mà không tu luyện cũng là một loại tu luyện?" Tiểu Lục Nhân không hiểu trừng mắt con ngươi nhìn qua.
"Về sau ngươi sẽ hiểu!" Bộ Phàm cười sờ sờ đầu Tiểu Lục Nhân.

Trên đường quay về thôn, Tiểu Ny chu cái miệng nhỏ nhắn oán giận nói: "Đại tỷ, vì sao chúng ta không ở lại thêm một chút?"
Đại Ny hiểu rất rõ ràng tâm tư của Tiểu Ny. Nàng nhẹ nhàng gõ một cái lên trán Tiểu Ny, khẽ cười nói: "Ta đã biết nha đầu muội muốn làm gì rồi."
Tiểu Ny vui cười nói: "Vậy ta muốn cái gì, tỷ nói xem?"
Đại Ny mỉm cười nhưng nàng chỉ lắc đầu không nói.

Ngày hôm sau, những âm thanh bàn tán về chuyện Đại Ny quay về thôn dần dần lắng xuống.
Dù sao lúc trước đã xảy ra chuyện của Tống Tiểu Xuân rồi, cho nên bây giờ các hương thân cũng không muốn nhiều lời nữa.
Nhưng mà đại đa số các hương thân đều tiếc hận thay cho Đại Ny.
Đại Ny cũng rất nhanh đã quen với cuộc sống ở trong thôn, còn học được cách giúp trong nhà thu thập công chuyện và nấu cơm.
Kỳ thật vừa mới bắt đầu Lý Triệu Thị cũng không muốn Đại Ny giúp nàng mấy chuyện đó.
Trong mắt nàng, tuy rằng hiện tại khuê nữ không thể tu luyện được, nhưng tốt xấu gì trước kia nha đầu đó cũng là Tiên nhân.
Sau này vẫn do Đại Ny khuyên can mãi, nàng mới đồng ý.
Cùng lúc đó, Chu Minh Châu rất nhiệt tình tới cửa thăm hỏi, còn thường xuyên mang Đại Ny ra ngoài đi dạo một chút.
Đại Ny cảm thấy về sau mình sẽ ở lại trong thôn, cho nên cũng vui vẻ kết bạn với Chu Minh Châu.
"Đại Ny, đây là xà bông hoa hồng gần đây xưởng của ta mới nghiên cứu ra, nó có tác dụng làm đẹp làn da đó, ngươi ngửi thử xem có thơm hay không?"
Giờ phút này, ở nhà Đại Ny, Chu Minh Châu mang ra một cục xà bông đưa cho Đại Ny.
“Ừm thơm thật!"
Đại Ny ngửi ngửi cục xà bông trên tay, mùi hương hoa hồng cực kỳ tự nhiên phảng phất bay khắp phòng.
"Ngươi cảm thấy những tu sĩ có thích loại xà bông này hay không?" Hai mắt Chu Minh Châu tỏa sáng.
"Ta nghĩ những tu sĩ cấp thấp sẽ rất thích loại xà bông này của ngươi." Đại Ny nhíu mày suy tư nói.
"Chỉ là tu sĩ cấp thấp thôi sao? Thế tu sĩ cấp cao không cần tắm rửa ư?" Chu Minh Châu oán giận nói.
"Có chứ, chỉ là bình thường chúng ta sẽ dùng pháp thuật!" Đại Ny giải thích.
"Pháp thuật? Nếu tắm rửa không có bong bóng xà phòng, vậy gọi là tắm rửa không có linh hồn." Chu Minh Châu nghiêm túc nói.
"Bong bóng xà phòng?" Đại Ny nghi hoặc.
"Đúng vậy, sau khi xoa xà bông lên trên cơ thể sẽ sinh ra bong bóng xà phòng. Cái cảm giác đầy người là bong bóng, giống như đang được chúng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác đó cực kỳ tuyệt vời!"
Chu Minh Châu vuốt ve hai má, bày ra bộ dáng vô cùng say mê chìm đắm trong ảo tưởng.
"Vậy ư?" Đại Ny không biết nên nói gì.
"Đương nhiên rồi, nếu không chúng ta cùng tắm bong bóng đi, vừa vặn nhà của ta có cái bồn tắm cực kỳ lớn?"
Chu Minh Châu nắm lấy hai tay Đại Ny, ánh mắt phát ra quang mang sáng ngời.
Đại Ny: "..."
Buổi chiều của bốn ngày sau, cuối cùng sau khi biến mất thời gian bốn ngày, Tống Tiểu Xuân đã trở lại.
Nhìn thấy một bó dược thảo quý trọng trên tay Tống Tiểu Xuân, cho dù là phu thê Tống viên ngoại, hay là các hương thân đều cảm thấy chắc chắn Tống Tiểu Xuân đã lên núi tìm kiếm dược thảo rồi.
"Hài tử của ta, ngươi muốn hù chết nương sao? Trong nhà ta có bạc mà, ngươi dùng bạc đi mua không phải dễ dàng hơn đi vào thâm sơn cùng cốc tìm dược thảo ư?" Tống Tiễn Thị gắt gao ôm Tống Tiểu Xuân.
Vẻ mặt Tống Tiểu Xuân ngây ngốc.
Hắn lên núi tìm kiếm dược thảo lúc nào?
Nhưng mà nhìn nhìn một bó dược liệu quý hiếm trên tay, hắn lại không biết nên giải thích như thế nào.
Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên chuyện chính.
"Nương, ta muốn tới nhà Bộ Phàm một chuyến!" Tống Tiểu Xuân nghĩ tới cái gì đó, nên nghiêm túc nói.
"Ngươi muốn tới nhà thôn trưởng?" Tống Tiễn Thị nghi hoặc, không phải muốn tới nhà Đại Ny sao?
"Ừm! Ta có việc muốn tìm Bộ Phàm!" Tống Tiểu Xuân gật đầu.
"Vậy Tiểu Trụ Tử, ngươi đi cùng thiếu gia!"
Tống Tiễn Thị nhìn về phía gã sai vặt đang đứng bên cạnh, bà lo lắng Tống Tiểu Xuân lại lên núi tìm dược thảo.
"Ta đâu phải hài tử, không cần người đi theo!"
Tống Tiểu Xuân nhíu mày, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lay chuyển được yêu cầu của Tống Tiễn Thị, chỉ có thể để gã sai vặt đi theo hắn tới nhà Bộ Phàm.

Dọc theo đường đi, Tiểu Trụ Tử phát hiện thiếu gia nhà mình có một vấn đề, chính là thiếu gia cứ đi là lại bước đi sai, còn thường xuyên nói hắn dẫn sai đường. Điều này làm cho Tiểu Trụ Tử á khẩu không trả lời được.
Nhưng may mắn vẫn là hữu kinh vô hiểm tới được nhà thôn trưởng.
Giờ phút này, Bộ Phàm đang cầm lưỡi búa chặt củi nhóm lửa. Thấy Tống Tiểu Xuân đến, hắn có chút ngoài ý muốn hỏi: "Đã trở lại rồi ư? Lần này ở trong núi tìm được bao nhiêu dược thảo?"
Tống Tiểu Xuân nhíu mi. Tại sao một đám đều nói hắn lên núi tìm dược thảo chứ?
"Ừm, kiếm được không ít!"
Tống Tiểu Xuân để cho Tiểu Trụ Tử đem một rổ dược thảo quý hiếm giao cho Tiểu Lục Nhân.
"Ngươi lên núi ăn cướp sao?"
Nhìn thấy một rổ đầy dược thảo mấy trăm năm kia, cho dù trong lòng Bộ Phàm đã sớm đoán được kết quả, nhưng khi nhìn thấy vật thật hắn vẫn không nhịn được mắng một câu.
"Bộ Phàm, ta có một chuyện cực kỳ quan trọng muốn nói với ngươi!"
Tống Tiểu Xuân không để ý tới câu nói đùa này của Bộ Phàm, vẻ mặt hắn tỏ ra cực kỳ nghiêm túc nói.
"Ừm, vậy vào nhà rồi nói!"
Thấy bộ dáng của Tống Tiểu Xuân không giống như giả bộ, sau khi Bộ Phàm mời Tống Tiểu Xuân bước vào trong nhà, hắn để cho Tiểu Lục Nhân pha ấm trà mang lên.
Mà Tiểu Trụ Tử bên người Tống Tiểu Xuân đã bị bỏ lại bên ngoài chờ đợi.

Tới khi chỉ còn lại hai người bọn họ, vẻ mặt Tống Tiểu Xuân có chút nghiêm túc nói: "Ta vốn muốn đi thăm hỏi tiểu sư thúc tổ, chỉ là không nghĩ tới lại đi lầm đường!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất