Chương 249: Phương Pháp Cạo Lông Dê?
Vương Lão Tứ ngẩn ra.
Có vẻ như hắn ta không ngờ rằng hắn sẽ nói như vậy.
Nhưng nghĩ đến bản lĩnh của thôn trưởng, hắn ta lập tức gật đầu: "Đồng ý, ta đương nhiên đồng ý, có thể làm đồ đệ của thôn trưởng là phúc khí của ta! !"
【Nhiệm vụ: Thu đồ đệ. 】
【Giới thiệu nhiệm vụ: Vương Lão Tứ biết rõ Tống Lại Tử học được chút bản lĩnh nào đó ở chỗ thôn trưởng mới có thể trở nên lợi hại như vậy, nghe nói mười người cũng đánh không lại Tống Lại Tử. 】
【Ban thưởng nhiệm vụ: 5000 điểm giá trị kinh nghiệm. 】
【Chấp nhận! Từ chối! 】
Mặc dù trong lòng Bộ Phàm đã sớm đoán được, nhưng khi nghe thấy tiếng nhắc nhở này vẫn không nhịn được mà kích động.
Nhưng khi nhìn thấy ban thưởng nhiệm vụ, hắn lại choáng váng.
5000 điểm giá trị kinh nghiệm?
Không nhầm lẫn chứ.
Nói như thế nào cũng là người có khí vận, mà cho chút kinh nghiệm như vậy sao?
Không nói lúc trước nhận Tề Thạch làm đồ đệ cho hai trăm vạn điểm kinh nghiệm, hơn nữa lúc nhận Tiểu Lục Nhân cũng cho mấy chục vạn điểm giá trị kinh nghiệm.
Nhưng bây giờ lại cho 5000 điểm giá trị kinh nghiệm?
Hệ thống ngươi chơi ta!
Bộ Phàm vốn còn tưởng rằng tìm được chủ ý lấy lông cừtu tố, nhưng mà bây giờ không có chút hứng thú nào nữa.
Nhưng mà nghĩ đến dạy dỗ đồ đệ còn có kinh nghiệm, đây mới là tay to, Bộ Phàm lập tức phấn chấn tinh thần, không nói hai lời nhận nhiệm vụ.
...
Tiếp theo Bộ Phàm lại tìm Lý Thanh Hà.
Giấc mơ của Lý Thanh Hà là bị nam nhân hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, bị bán đến thanh lâu, bây giờ tình cảm của nàng ta và Tống Tử Hổ càng ngày càng tốt.
Bộ Phàm lấy lý do muốn dạy Lý Thanh Hà y thuật nên nhận Lý Thanh Hà làm đồ đệ.
Lý Thanh Hà đương nhiên đồng ý.
Dù sao Tống Tử Hổ là một thợ săn, thường xuyên phải lên núi săn bắn, thường xuyên sẽ bị thương.
Nếu có y thuật trong tay, có thể giúp Tống Tử Hổ băng bó vết thương.
Mà ban thưởng giá trị kinh nghiệm khi nhận Lý Thanh Hà làm đồ đệ vẫn là 5000 điểm, Bộ Phàm cũng nhận.
Cũng may dạy Vương Lão Tứ và Lý Thanh Hà cũng không cần hắn tự mình xuất mã, Vương Lão Tứ do Tề Thạch truyền thụ võ nghệ mà Lý Thanh Hà do Tiểu Lục Nhân dạy y thuật.
Nhưng sau đó điểm kinh nghiệm có được khi dạy đồ đệ khiến Bộ Phàm trợn tròn mắt.
Vương Lão Tứ mất mấy ngày mới nắm giữ được một bộ Bát Quái Quyền, ban thưởng: 5000 kinh nghiệm x2.
Lý Thanh Hà mất nhiều ngày mới nhận ra 100 loại thảo mộc, ban thưởng: 5000 kinh nghiệm x2.
Bộ Phàm biết Vương Lão Tứ và Lý Thanh Hà mặc dù được định nghĩa là người có khí vận, nhưng cuối cùng chỉ là người bình thường.
Nhưng sao hắn cũng không nghĩ tới ban thưởng giá trị kinh nghiệm này lại...
Lại cao đến như vậy.
5000 giá trị kinh nghiệm đấy.
Mà còn là tăng gấp đôi.
Mặc dù thịt trên đùi muỗi cũng là thịt, nhưng nói thật còn không bằng đi tư thục dạy học.
Chẳng lẽ là hệ thống nhìn thấu ý đồ của hắn, vì phòng ngừa hắn lột lông cừu, lúc này mới cố ý cho hắn điểm giá trị kinh nghiệm cực thấp như vậy?
Khả năng này...
Không cao.
Nhân phẩm của hệ thống tốt như vậy, làm sao có thể làm chuyện thiếu đạo đức như vậy. 【Ban thưởng: 500.000 giá trị kinh nghiệm. 】
Bộ Phàm giật mình.
Hắn biết vỗ mông ngựa sẽ đạt được điểm giá trị kinh nghiệm.
Nhưng vì sao lại có loại cảm giác bị đánh vào mặt?
Được rồi, hắn vừa nói điều ngược lại.
Lúc này đây, được hệ thống thưởng như vậy, hắn ngược lại có chút lấy tâm tiểu nhân so lòng quân tử.
...
"Không phải là vấn đề của hệ thống thì sẽ là vấn đề gì đây?" Rõ ràng đều là người có khí vận nhưng vì sao lại cho kinh nghiệm lại ít như vậy chứ?"
Dưới gốc đào.
Bộ Phàm nằm trên ghế trúc khổ tư suy nghĩ, Đại Ny ở trong phòng bếp nấu cơm tối, mà Tiểu Lục Nhân ở trong thôn dạy Lý Thanh Hà y thuật còn chưa trở về.
"Chẳng lẽ là bởi vì Lý Thanh Hà và Vương Lão Tứ là người thường?"
Mặc kệ là Tiểu Lục Nhân hay là Tiểu Hòe, kiếp trước của bọn họ đều không tầm thường.
Cho dù là Tề Thạch, hắn cũng là võ nhân đã trải qua tám đời, hơn nữa mỗi một đời đều có danh tiếng hiển hách.
Ngược lại Lý Thanh Hà và Vương Lão Tứ có vẻ rất bình thường.
"Nếu không thì tìm Tiểu Xuân?"
Ở mấy người này giấc mộng của Tống Tiểu Xuân là không bình thường nhất.
"Hay là quên đi, với đức tính sĩ diện của Tiểu Xuân, chín phần mười sẽ cự tuyệt thỉnh cầu bái sư?"
Bộ Phàm lắc đầu, để Tống Tiểu Xuân bái hắn làm sư, còn không bằng tạo một giấc mộng nhân tạo lần nữa.
Nhưng cho người bình thường loại giấc mộng đấu khí hóa mã này, lại có chút không quá thực tế.
Dù sao loại mộng này đối với người bình thường mà nói quá mức lắm rồi, ai mà biết được liệu có bức điên người ta không.
"Khẹt khẹt!"
Nhưng vào lúc này một âm thanh cổ quái truyền đến.
Bộ Phàm quay đầu nhìn lại.
Lúc này đây.
Trên tường rào có một tiểu hầu tử ngồi ở đó vò đầu bứt tai.
Đây là ở gần khu rừng cũng thường xuyên gặp phải một số động vật nhỏ.
Có lẽ con tiểu hầu tử này bị mùi thức ăn của Đại Ny hấp dẫn tới.
Bộ Phàm nhắm mắt lại, không muốn để ý tới con tiểu hầu tử kia.
Thế nhưng con tiểu hầu tử kia cũng nhảy xuống tường vây theo hắn, sau đó thân hình mạnh mẽ, nhanh chóng leo lên cây đào.
nghe trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh khẹc khẹc, Bộ Phàm chậm rãi mở mắt ra.
Giờ phút này, con tiểu hầu tử kia đang leo tới leo lui trên thân cây đào, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Đừng tìm nữa, trên đó không có quả đào!"
Con tiểu hầu tử kia quay đầu lại nhìn, sau đó nó nghiêng đầu lại trừng mắt nhìn, rồi gãi đầu gãi tai, bày ra bộ dáng nghe không hiểu.
"Bộ Phàm ca, chàng nói chuyện với ai đó?"
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Đại Ny từ trong nhà bếp đi ra, búi mái tóc lên, trên tay vẫn đang quấy trứng gà.
"À, nói chuyện cùng nó!" Bộ Phàm đưa tay chỉ tiểu hầu tử trên cây đào.
"Hoá ra là tiểu hầu tử!" Đại Ny giương mắt nhìn lên, cười một tiếng: "Kỳ quái tại sao con tiểu hầu tử này lại đến nhà chúng ta?"
"Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là bị hấp dẫn bởi hương thơm đồ ăn do thê tử xinh đẹp của ta nấu!" Bộ Phàm cười nói.