Chương 255: Vậy Hắn Là Cái Gì? (2)
Tiến vào Thiên Diễn Không Gian.
Bước vào khung cảnh bên trong này, tiểu hầu tử và tiểu trư tử tỏ ra cực kỳ kinh hỉ, bọn chúng lập tức chạy loạn khắp nơi.
Dù sao trước kia Bộ Phàm chưa từng cho tiểu hầu tử và tiểu trư tử bước vào Thiên Diễn Không Gian.
Thấy hai đồ nhi vui vẻ, như vậy Bộ Phàm cũng để cho chúng nó vui đùa trong chốc lát.
Dù sao thời gian trong Thiên Diễn Không Gian cũng nhanh hơn bên ngoài.
Tới khi cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Bộ Phàm không nói hai lời lập tức túm lấy tiểu hầu tử và tiểu trư tử bay về phía bờ sông.
Mà cá chép hồng và cá nheo cũng thoát khỏi giấc mộng kia.
Giờ phút này hai con cá đang ở trong sông phun bong bóng, dường như đang nói điều gì đó.
Khi nhìn thấy hai con cá, tiểu hầu tử và tiểu trư tử giống như gặp được thân nhân, chúng nó đều kích động chạy đến bờ sông.
Một đứa phát ra âm thanh "Khẹc khẹc", một đứa phát ra âm thanh "Éc éc", hai con cá trong nước cũng không ngừng mấp máy miệng.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Bộ Phàm có chút cảm khái.
Trong lúc không chú ý, vậy mà hắn đã tập trung đủ bốn sư chàng đệ cùng đi Tây Thiên.
Nhưng nghĩ tới đây, Bộ Phàm lại sực nhớ ra một vấn đề.
Hắn là sư phụ của bốn sư chàng đệ này… vậy không phải hắn đã trở thành…
Lúc sau, chuyện cũng rất thuận lợi.
Có tiểu hầu tử làm tiểu tử nâng bảng ở đây, Bộ Phàm thực thuận lợi nhận thêm hai đồ đệ, còn phân biệt lấy tên cho cá chép hồng và cá nheo.
Cá chép hồng tên là Bộ Hồng, còn cá nheo tên là Bộ Tịnh.
Mà nhiệm vụ dạy Tiểu Hồng và Tiểu Tịnh tu luyện, rất quang vinh rơi trên người tiểu hầu tử.
Ngày hôm sau, Bộ Phàm không tiếp tục tạo mộng thu đồ đệ nữa.
Tuy rằng ban thưởng của nhiệm vụ thu đồ đệ cực kỳ phong phú.
Nhưng nếu hắn suốt ngày thu dưỡng động vật, hơn nữa mỗi động vật mà hắn thu dưỡng đều có linh trí, chuyện đó sẽ khiến người khác chú ý.
Có điều sau khi tiểu hầu tử và tiểu trư tử tiến vào Thiên Diễn Không Gian, bọn chúng cảm thấy ở nơi này thích hơn thế giới bên ngoài.
Vì vậy Bộ Phàm cho phép tiểu hầu tử và tiểu trư tử cũng ở bên trong tu luyện.
…
Vài ngày sau, lại tới khoa cử mỗi năm một lần.
Năm nay, có khá nhiều người của tư thục Bất Phàm tham gia khoa cử.
Cũng may, hiện giờ tư thục Bất Phàm đã không còn như xưa nữa.
Tri huyện của La Dương huyện Phương Thành đã cho tư thục bọn họ không ít danh ngạch tham gia kỳ thi đồng sinh.
Cứ như vậy, đệ tử trong tư thục lập tức đi hơn phân nửa.
Mấy người Thiết Đản cũng xuất phát từ sớm, tới phủ thành tham gia kỳ thi cử nhân.
Bởi vì đây là lần đầu tiên mấy người Thiết Đản tới một nơi xa như vậy, không có chút kinh nghiệm nào, cho nên Bộ Phàm để cho lão lái xe Tề Thạch dẫn bọn họ đi.
Ngay tại cửa thôn, Bộ Phàm và các hương thân trong thôn cùng nhìn theo đám hài tử tư thục rời đi.
"Thôn trưởng, ta cảm thấy sau khi khoa cử lần này kết thúc, thanh danh Bất Phàm thư viện chúng ta lại bỗng nhiên nổi tiếng!" Vẻ mặt Chu Minh Châu chắc chắn nói.
"Có lẽ là vậy!" Bộ Phàm nhún nhún vai, hắn hiểu được ý tứ của Chu Minh Châu.
Lần này hơn một nửa hài tử trong tư thục bọn họ thi khoa cử, một khi những hài tử này đều đỗ cao, tất nhiên sẽ gây ra chấn động không nhỏ.
Nhưng hắn không để ý chút nào.
Hiện tại tầm mắt của hắn đã sớm không còn giới hạn trong một cái thư viện nho nhỏ nữa, hắn đã có mục tiêu lâu dài của mình rồi.
…
Bởi vì thời gian trong Thiên Diễn Không Gian nhanh hơn bên ngoài, cho nên tu vi của bốn sư chàng đệ tiểu hầu tử tăng lên nhanh chóng.
【 Chúc mừng đồ đệ Bộ Không của ngươi trở thành yêu thú cấp năm, thưởng cho: 1000000 kinh nghiệm x2】
【 Chúc mừng đồ đệ Bộ Hồng của ngươi trở thành yêu thú cấp hai, thưởng cho: 200000 kinh nghiệm x2】
【 Chúc mừng đồ đệ Bộ Tịnh của ngươi trở thành yêu thú cấp một, thưởng cho: 100000 kinh nghiệm x2】
【 Chúc mừng đồ đệ Bộ Cương của ngươi trở thành yêu thú cấp ba, thưởng cho: 500000 kinh nghiệm x2】
Điều này khiến cho tâm tư của Bộ Phàm lại lung lay.
Phải biết rằng cảnh giới phân chia của yêu thú có khác biệt so với tu sĩ nhân tộc.
Yêu thú tổng cộng chia làm yêu thú cấp một tới cấp chín, lúc sau đó là Yêu Binh, Yêu Tương, Đại Yêu, Yêu Vương.
Bây giờ mấy đồ đệ của hắn mới chỉ là yêu thú bình thường, thế mà cống hiến nhiều kinh nghiệm như vậy.
Thế sau này khi chúng lên tới Yêu Binh, Yêu Tương, thậm chí là Đại Yêu, vậy sẽ mang tới bao nhiêu ban thưởng đây?
Cho nên làm một sư phụ có trái tim siêu trách nhiệm, Bộ Phàm quyết định thúc giục đám đệ tử một chút, thường xuyên giáo dục chúng nó những nội dung có trong súp gà dành cho tâm hồn.
Dạy dỗ cho chúng nó hiểu những gì phải trải qua trên con đường nhân sinh, nếu ngươi không có kiên nhẫn mà chỉ đứng yên một chỗ chờ đợi thành công, như vậy trọn đời ngươi chỉ biết đối mặt với thất bại.
Rồi giáo dục cho chúng nó biết cái gì mà trên đời không ai có thể đánh bại được ngươi, nếu có, vậy chính là bản thân ngươi.
Tiếp theo chính là bàn luận về sự cố gắng. Sự cố gắng chính là một loại thái độ đối mặt với cuộc sống, thái độ này không liên quan tới tuổi đời. Cho nên bất kể thời điểm nào, nhất định không được buông thả chính mình
Dù sao những điều hắn nói vẫn khiến cho mấy người Tiểu Lục Nhân nhiệt huyết sôi trào, cả người tràn ngập nhiệt tình.
Mà sau khi giáo dục bọn chúng, Bộ Phàm làm gì nào?
Hắn ở dưới gốc cây đào, thảnh thơi nhàn nhã quét tin tức hảo hữu.
Nhìn xem gần đây trong Tu Tiên giới có loại tin tức gì khủng bố hay không.
Thế mà trong bảng hảo hữu của hắn chỉ có mấy loại tin tức kiểu này.
Người nào đó bị đuổi giết.
Người nào đó đang huy kiếm.
Người nào đó lại tiếp tục bế quan.
Còn không hấp dẫn bằng mấy tin tức linh tinh của thôn dân đâu.
"Bộ Phàm ca, trong nhà chúng ta hết rượu Mao Đài rồi!"
Bỗng nhiên từ trong nhà bếp truyền đến âm thanh của Đại Ny.
“Được, để ta đi mua!" Bộ Phàm lên tiếng, sau đó hắn cưỡi tiểu bạch lư đi tiệm tạp hoá trong thôn.