Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 256: Không Cố Gắng

Chương 256: Không Cố Gắng
Nhìn hàng chữ Lão Tống Bách Hóa ghi trên tấm biển treo trước cửa tiệm tạp hoá, Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười, hàng chữ này trước kia Tống Lại Tử đã tới nhờ hắn viết.
Hiện giờ, khi muốn mua thứ gì đó, các hương thân trong thôn rất hiếm lên tận trấn trên, hầu hết bọn họ đều đến tiệm tạp hoá của Tống Lại Tử.
Bởi vì trong tiệm tạp hoá của Tống Lại Tử, thứ gì cũng có.
Hơn nữa hiện giờ trong tay các hương thân cũng có chút tiền nhàn rỗi.
Mỗi khi tới thời điểm hoàng hôn, các hương thân sẽ mang theo hài tử nhà mình tới tiệm tạp hóa dạo quanh một chút.
"Thôn trưởng, tại sao ngươi lại tới đây?"
Đang canh trước cửa tiệm tạp hoá, nhìn những người đang ra ra vào vào tấp nập, mặt mày Tống Lại Tử lúc nào cũng tỏ ra hớn hở, còn thường xuyên mở miệng chào hỏi những người quen biết.
Khi thấy hắn tới đây, đối phương lập tức chạy tới.
"Trong nhà hết sạch rượu Mao Đài, cho nên ta tới đây mua một chút!" Bộ Phàm cười nói.
"Đó là việc nhỏ, còn cần thôn trưởng ngươi qua đây sao? Sao ngươi không cho tiểu hầu tử mang bình qua đây?" Tống Lại Tử cười hì hì nói.
Khách sáo một phen, Tống Lại Tử mới bước vào tiệm tạp hoá mang bình đựng rượu Mao Đài đi ra.
"Thôn trưởng, ta hỏi ngươi chuyện này nhé?" Tống Lại Tử đưa bình cho hắn.
"Ngươi nói xem?" Bộ Phàm tiếp nhận rượu Mao Đài.
"Chuyện hài tử nhà ta tham gia khoa cử lần này đó. Ngươi nói xem, nó có thể hay không?" Tống Lại Tử xoa xoa tay, có chút khẩn trương nói.
"Ngươi nên tin tưởng vào hài tử nhà ngươi!" Bộ Phàm cười an ủi.
"Ta chỉ khẩn trương thôi mà! Ngươi không biết đâu, vị bạn đời kia của ta còn khẩn trương hơn ta nhiều lắm, mấy ngày rồi nàng còn không được nghỉ ngơi tử tế đâu." Tống Lại Tử thở dài.
Rõ ràng là một câu cực kỳ đứng đắn.
Nhưng không biết vì sao tới tai Bộ Phàm, hắn lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Có lẽ những lời này phát ra từ miệng Tống Lại Tử, nên hơi biến hoá một chút.
"Yên tâm đi, thứ tự của hài tử nhà ngươi trong tư thục cũng không thấp, mười thì có chín phần chắc chắn không thành vấn đề!" Bộ Phàm an ủi.
"Có những lời này của thôn trưởng ngươi, ta cũng an tâm rồi! Bình rượu Mao Đài này coi như ta tặng cho thôn trưởng ngươi, không cần tiền!" Tống Lại Tử hào sảng.
"Vẫn phải trả tiền chứ!" Bộ Phàm lắc đầu, vẫn đưa tiền cho Tống Lại Tử.
Tống Lại Tử cũng không phải loại người quá kiên trì, sau khi thoái thác hai lần không có tác dụng, hắn vẫn nhận lấy tiền.
"Đúng rồi, thôn trưởng, ta còn một chuyện nữa. Không biết vì sao ta và thê tử đã thành thân nhiều năm, nhưng nàng vẫn không có chút động tĩnh nào? Chẳng lẽ ta có vấn đề ư?"
Từ trước đến nay, da mặt của Tống Lại Tử vẫn dày như thế, hắn chẳng có chút ngượng ngùng nào trực tiếp nói thẳng chuyện này ra.
Dù sao thê tử của hắn đã sinh hai hài tử, khẳng định thê tử của hắn không có vấn đề, vậy người có vấn đề chỉ có hắn mà thôi.
"Ngươi an tâm đi, thân thể của ngươi không có vấn đề!" Bộ Phàm vỗ vỗ bả vai Tống Lại Tử.
"Nhưng mà đừng có chăm chỉ quá mức như con ong mật vậy, cho dù là con trâu cày ruộng cũng cần có lúc nghỉ ngơi. Ngươi phải nhớ kỹ không phải cứ cố gắng cày cấy là sẽ nhìn thấy thu hoạch."
Sau khi Bộ Phàm nói một lời đầy thấm thía, hắn mới leo lên tiểu bạch lư rời đi.
"Thôn trưởng nói câu đó có ý tứ gì?" Tống Lại Tử gãi gãi đầu: "Chẳng lẽ nói ta vẫn chưa đủ cố gắng?"

Ngày hôm sau, tư thục nghỉ.
Bộ Phàm và Đại Ny ngồi dưới gốc cây đào uống trà nói chuyện phiếm, còn Tiểu Lục Nhân và tiểu hầu tử, tiểu trư tử đi lên núi hái thuốc.
"Sư phụ!" Đúng lúc ấy Đại Ny đứng mạnh lên, trong mắt nàng tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Bộ Phàm quay đầu lại, lập tức thấy khuôn mặt lạnh lùng của Chu Sơn Nguyệt, rõ ràng nàng ta đã đứng bên ngoài cổng.
Mà Tiểu Ny lại đứng bên cạnh Chu Sơn Nguyệt, không cần hỏi cũng biết là Tiểu Ny dẫn Chu Sơn Nguyệt tới đây.
"Đại tỷ, tỷ phu!" Tiểu Ny cười vẫy tay với bọn họ.
Bộ Phàm và Đại Ny cười gật đầu, xem như đáp lại, nhưng trong lòng vẫn không khỏi khẩn trương. Bởi vì Đại Ny nhìn thấy Chu Sơn Nguyệt mới khẩn trương. Mà Bộ Phàm bởi vì gạt đồ đệ bảo bối của người khác làm tức phụ của mình, có chút chột dạ.
"Các ngươi thành thân rồi?" Ánh mắt Chu Sơn Nguyệt rơi vào đầu phát thệ phụ nhân kia của Đại Ny, lại nhìn chằm chằm Bộ Phàm, giọng điệu lạnh như băng nói.
"Vâng!" Đại Ny khẽ dạ.
"Sư phụ, mau vào trong đây ngồi!" Bộ Phàm rất có ánh mắt, vội vàng nghênh đón Chu Sơn Nguyệt vào trong viện.
Nói thế nào thì Chu Sơn Nguyệt cũng là sư phụ của vợ mình, vẫn phải cho mấy phần mặt mũi. Ánh mắt thanh lãnh của Chu Sơn Nguyệt liếc mắt nhìn Bộ Phàm một cái, chậm rãi đi vào trong sân.
Sau khi Đại Ny vội vàng mời Chu Sơn Nguyệt ngồi xuống, muốn đi phòng bếp đun nước pha trà, lại bị Bộ Phàm ngăn lại.
"Đại Ny, nàng ở lại với sư phụ, ta đi là được!"
"Phiền Bộ Phàm ca!" Đại Ny khẽ nói.
"Sư phụ, ta đi nấu chút nước sôi, ngươi chờ một chút." Bộ Phàm gật đầu, dặn dò Chu Sơn Nguyệt một tiếng, liền đi vào trong phòng bếp.
"Tỷ phu, ta giúp ngươi!" Tiểu Ny đuổi theo.
...
"Hắn vẫn tốt với ngươi chứ?" Đợi Bộ Phàm rời khỏi, ánh mắt thanh lãnh của Chu Sơn Nguyệt nhu hòa hơn mấy phần.
"Dạ! Bộ Phàm ca đối với ta rất tốt!" Đại Ny cúi thấp đầu, lòng bàn tay có chút đổ mồ hôi.
"Ngươi đừng khẩn trương, ta sẽ không làm gì hắn?" Sao Chu Sơn Nguyệt đoán không ra tâm tư nhỏ của Đại Ny, trong lòng thở dài, quả nhiên là con gái lớn không nghe lời nương.
"Ngươi, ban đầu nói với ta như thế nào, chỉ là muốn trở về bầu bạn với người thân trăm năm, sau đó thì sao, ta mới rời khỏi bao lâu ngươi đã gả cho hắn rồi?"
Gương mặt Đại Ny ửng đỏ, cúi đầu xuống thấp hơn. Lúc trước, nàng quả thực từng thề son sắt cam đoan với sư phụ. Nhưng khi đó lời thề son sắt bao nhiêu, bây giờ đỏ mặt bấy nhiêu.
"Quả nhiên sư tổ ngươi nói không sai, người khó quên nhất chính là lần đầu nếm đến tư vị của "Tình yêu", nhưng mà điều này chưa chắc không phải chuyện tốt với ngươi!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất