Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 273: Điêu Khắc Tượng Gỗ (2)

Chương 273: Điêu Khắc Tượng Gỗ (2)
"Cũng không có gì, chỉ là hôm qua Bộ Phàm ca tặng cho ta một cái tượng điêu khắc gỗ!" Đại Ny cũng không có giấu diếm.
"Xì, chỉ là tượng điêu khắc gỗ thôi sao?" Chu Minh Châu trợn mắt há hốc mồm: "Không hổ là thẳng nam điển hình, cho nên chẳng biết cách mang lại niềm vui cho các cô nương, ta nói này làm gì có nam nhân nào mang tượng điêu khắc gỗ đi tặng tức phụ!"
"Ta cảm thấy nó rất đẹp!" Đại Ny nói.
"Được rồi được rồi, biết ngươi yêu thương trượng phu rồi!" Chu Minh Châu vui cười nói.
Nghe thấy âm thanh cười đùa của hai người Đại Ny và Chu Minh Châu, không ít phụ nhân trong xưởng xà phòng lập tức tò mò hỏi. Sau đó Chu Minh Châu đã nói chuyện Bộ Phàm tặng tượng điêu khắc gỗ ra.
"Ta cảm thấy thôn trưởng rất có tâm, nếu là hán tử khác, làm gì có ai chịu tốn thời gian, công sức đi điêu khắc tượng gỗ đâu?"
"Đúng vậy, không cần biết tượng điêu khắc gỗ kia có đẹp hay không, ít nhất thôn trưởng đã rất có tâm ý rồi!"
"Đúng vậy, nếu hán tử nhà ta được một phần của thôn trưởng, ta đã cảm thấy thoả mãn rồi!"
Trong lúc nhất thời, không ít phụ nhân lập tức vây lại khen ngợi Bộ Phàm, còn nói Đại Ny rất may mắn.
Chu Minh Châu ở bên cạnh cũng có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Về mặt quan hệ đúng là thôn trưởng kia cực kỳ giỏi, có nhiều người nói tốt cho hắn như vậy.
Lúc mặt trời đứng bóng cũng là thời gian nghỉ trưa của thư viện, hai người Bộ Phàm và Tề Thạch đến nhà ăn ăn cơm.
Trước kia đều là Đại Ny mang cơm trưa tới đây nhưng Bộ Phàm đau lòng Đại Ny phải chạy qua chạy lại, vì vậy hắn bảo nàng không cần mang tới nữa.
Mà chỗ nhà ăn này do Chu Minh Châu xây dựng, vị trí của nó ở cách thư viện không xa, với mục đích kiếm một chút tiền nho nhỏ, đồng thời còn có thể cung cấp một nơi ăn cơm cho những học trò trong thư viện.
Khi nhìn thấy hắn và Tề Thạch, những học trò đều lễ phép chào hỏi, Bộ Phàm và Tề Thạch cũng cười gật đầu đáp lại.
Đồ ăn trong nhà ăn không khác gì đồ ăn nhanh ở kiếp trước, một đĩa đựng đồ ăn, một chén đựng cơm tẻ.
"Sư phụ, ngươi nói xem, người tập võ chúng ta có thể so sánh với tu sĩ không?" Tề Thạch đặt chén đĩa lên bàn rồi không nhịn được hỏi một câu.
"Tại sao ngươi lại có loại ý tưởng này?"
Bộ Phàm không nghĩ Tề Thạch sẽ hỏi như vậy, phải biết rằng tiểu tử này vẫn tỏ ra cực kỳ tin tưởng vào võ đạo.
"Ta từ Đại Thục một đường đi tới Đại Ngụy, nhìn thấy vô số giang hồ cao thủ, nhưng những cao thủ này lại không bằng một tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thấp nhất!"
Tuy rằng Tề Thạch không muốn thừa nhận nhưng hắn lại phải nói ra sự thật.
"Ta nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói muốn rút kiếm chém Hoá Thần, vậy hào ngôn chí khí kia đi đâu rồi?" Bộ Phàm biết tình huống của Tề Thạch.
Đối phương là người đã tập võ chín kiếp.
Mỗi một kiếp đều là nhân vật đứng trên đỉnh giang hồ.
Thế nhưng trước khi lâm chung, lần nào đối phương cũng rống to một tiếng, kiếp sau ta phải tu tiên.
Cũng vì một nguyên nhân dù là ma đạo giáo chủ hay võ lâm minh chủ, những tồn tại đứng trên đỉnh giang hồ đó khi đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ phổ thông, cũng chỉ như con sâu cái kiến.
"Sư phụ, chỉ là ta cảm thấy võ đạo muốn quật khởi thật sự khó khăn như vậy?" Tề Thạch cúi đầu cười khổ.
Hắn có thể diệt sát Nguyên Anh, nhưng phía sau Nguyên Anh còn có Hóa Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, võ đạo thật sự có thể chống lại tất cả sao?
Hắn không có chút tin tưởng nào.
"Ngươi phải tin tưởng vào võ đạo! Kỳ thật, hiện giờ võ đạo cũng không phải là võ đạo chân chính." Bộ Phàm an ủi.
"Sư phụ nói võ đạo hiện giờ không phải võ đạo chân chính, vậy thứ gì mới là võ đạo chân chính?" Cả người Tề Thạch run lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Bộ Phàm.
"Đừng vội, ngươi nói xem hiện giờ trên giang hồ thế tục phân chia cảnh giới như thế nào." Bộ Phàm cười nói.
"Những người mới tập võ thì không có tên gọi chính xác." Tề Thạch lắc đầu.
"Chỉ tới khi tu luyện võ nghệ đạt tới tiểu thành mới được gọi là tam lưu cao thủ, tiếp theo, khi tu luyện võ nghệ đạt tới thuần thục, được gọi là nhị lưu cao thủ, còn võ nghệ đạt tới tinh thông chính là nhất lưu cao thủ. Sau đó là Tông Sư, nếu muốn đạt tới Tông Sư, bình thường cần tự nghĩ ra một môn võ nghệ!" Tề Thạch giải thích.
"Ta đã hiểu! Theo ta, những cảnh giới tam lưu cao thủ, nhị lưu cao thủ, nhất lưu cao thủ ngươi vừa liệt kê ra, đều gọi chung là Minh Kình võ giả!" Bộ Phàm nhẹ giọng nói.
"Minh Kình võ giả?" Đây là lần đầu tiên Tề Thạch nghe thấy khái niệm này.
"Đúng vậy, nói trắng ra Minh Kình chỉ thuần tuý là tu luyện cơ sở, tu luyện lực lượng!" Bộ Phàm giải thích.
Tề Thạch nghĩ một chút cũng đồng ý gật gật đầu.
Hiện giờ cái gọi là nhất lưu cao thủ, nhị lưu cao thủ trên giang hồ cũng chỉ là cơ sở quyền thuật nhuần nhuyễn hơn, lực lượng mạnh hơn những người khác mà thôi.
"Nếu vậy…sư phụ, phía sau Minh Kình thì sao?" Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, trong lòng Tề Thạch không nhịn được bắt đầu kích động.
"Sau Minh Kình chính là Ám Kình, cái gọi là Ám Kình cũng có nghĩa là lực lượng bên trong, ta gọi nó là nội lực!" Bộ Phàm lại nói.
"Nội lực? Chẳng lẽ là khí trong cơ thể?" Tề Thạch nhíu mày nói.
"Đúng vậy, theo ta thực lực võ đạo của ngươi đã thuộc phạm trù Ám Kình! Lần trước thời điểm thi triển Thê Vân Tung kia, ngươi đã vận dụng nội lực!" Bộ Phàm gật đầu cười nói.
"Thì ra là thế, khó trách trên giang hồ có rất ít người đả bại được ta, hoá ra ta và bọn họ không cùng một cấp bậc!" Tề Thạch giật mình nói.
"Nhưng mà Ám Kình cũng có phân chia. Luyện ra nội lực chỉ là bước đầu tiên, tiếp theo cần phải biết làm cách nào để sử dụng được nó, đó là bước thứ hai, còn bước thứ ba chính là học được cách làm thế nào để nắm giữ được nó."
Bộ Phàm đưa tay ra sau đó nhẹ nhàng vỗ lên bàn gỗ.
"Phập", tiếp theo hắn bình tĩnh bỏ tay ra, chỉ thấy một dấu bàn tay đã in cực kỳ rõ ràng lên mặt bàn.
"Ngươi có thể làm được thế này không?"
"Ta không thể!" Tề Thạch lắc đầu: "Chất liệu của bàn này rất giòn, ta chỉ dùng một chút lực chắc chắn nó sẽ nát, nhưng ta có thể lưu lại chưởng ấn trên thân cây!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất