Chương 274: Đừng Khinh Võ Đạo
"Ừm, như vậy xem ra hiện giờ ngươi đã đạt tới bước thứ hai của Ám Kình, nhưng còn chưa chân chính nắm giữ được Ám Kình. Nếu chân chính nắm giữ được Ám Kình, vậy ngươi có thể không phá hư cái bàn, nhưng lực lượng cũng không cần giảm đi dù chỉ nửa phần!" Bộ Phàm giải thích: "Đây cũng là điểm khác biệt giữa Minh Kình và Ám Kình, Minh Kình toàn lực có thể một chưởng đánh vỡ tảng đá, nhưng không thể lưu lại chưởng ấn trên tảng đá mà không phá hư nó."
"Hoá ra đây là điểm khác biệt giữa Minh Kình và Ám Kình!" Tề Thạch liên tục gật đầu tựa như một học trò nhỏ.
"Vậy sư phụ, phía sau Ám Kình còn cảnh giới nào khác không?" Tề Thạch khẩn cấp nói.
"Phía sau Ám Kình là Hoá Kình, Hoá Kình có thể tùy ý phóng nội lực ra bên ngoài." Bộ Phàm nghĩ một chút rồi nói.
"Sư phụ, nội lực còn có thể phóng ra bên ngoài sao?"
Trong lòng Tề Thạch khiếp sợ. Hắn cực kỳ rõ ràng sự mạnh mẽ của nội lực, bởi vì chỉ cần hắn vận dụng nội lực, nhất định có thể đánh chết Nguyên Anh kỳ.
"Đúng vậy, muốn xem một chút không?" Bộ Phàm cười hỏi.
"Muốn!" Tề Thạch liên tục gật đầu.
"Vậy phải chờ ăn xong cơm trưa, ngươi theo ta ra phía sau núi!" Bộ Phàm cười nói.
"Được!" Hiện giờ trong lòng Tề Thạch đang cực kỳ kích động.
Bộ Phàm cười nhạt. Nhưng lúc hắn đang muốn cầm đũa lên và một miếng cơm thì…
"Sư phụ, ta ăn xong rồi!" Ngay thời khắc đó, Tề Thạch đã đặt mạnh đôi đũa lên bàn, còn dùng tay áo bào lau cơm trên miệng.
Đôi tay đang và cơm của Bộ Phàm cứng đờ, hắn há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
…
“Bùm!" Ở sâu bên trong núi truyền ra một tiếng nổ, sau đó trong không khí lập tức bốc lên một đống bụi đất.
Tề Thạch trợn mắt há hốc mồm. Ngay lúc nãy trước mắt hắn còn lù lù một ngọn núi nhỏ.
Nhưng vừa rồi khi ngón tay sư phụ nhẹ nhàng bắn ra, sau đó một đoàn ánh sáng xuất hiện rồi bay tới, ngay lập tức một ngọn núi nhỏ đã biến mất.
Thực lực này mạnh mẽ tới mức nào chứ?
"Đây là uy lực của Hoá Kình, nếu nội lực đủ cường đại, như vậy có thể dễ dàng ngưng tụ nội lực thành hung mã, hoặc mãnh hổ tùy ý!"
Bộ Phàm chắp hai tay, tận tình bày ra phong phạm cao nhân một phái.
Nội lực hóa mã? Tề Thạch run rẩy cả người.
Hắn không thể tin nổi võ đạo còn có thể lợi hại tới nhường này.
Là trước kia hắn đã coi thường võ đạo rồi.
Chẳng lẽ sư phụ đã đứng trên đỉnh võ đạo?
Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Tề Thạch, trong lòng Bộ Phàm thở dài.
Cái gì mà Minh Kình, rồi Ám Kình, Hoá Kình chứ? Kỳ thật đều là hắn nói bừa thôi.
Cũng không phải hắn muốn lừa Tề Thạch, chỉ là hắn đã không còn cách nào khác.
Tề Thạch không có linh căn, không có khả năng tu chân.
Hơn nữa từ bao nhiêu kiếp trước Tề Thạch đã bước trên con đường võ đạo, điều đó cũng có nghĩa rằng cả đời này Tề Thạch chắc chắn không có cách nào chệch khỏi quỹ đạo vốn có.
Một khi đã như vậy, chi bằng để cho Tề Thạch tiếp tục bước lên con đường này, định ra cho tên đó một mục tiêu rồi để đối phương cố hết sức đi đến cuối cùng.
Hơn nữa đâu phải tất cả đều do hắn nói bừa.
Dù sao Minh Kình, Ám Kình và Hoá Kình đều là những nội dung của võ thuật trong trí nhớ kiếp trước của hắn.
Hắn chỉ nói những ký ức này ra mà thôi.
"Vậy sư phụ, làm cách nào để ta trở thành Hoá Kình?" Tề Thạch kích động nói.
"Không vội, điều trước mắt ngươi phải làm chính là nắm giữ được Ám Kình!" Bộ Phàm cười nói.
"Sư phụ, ta đã hiểu!” Ánh mắt Tề Thạch đã trở nên cực kỳ kiên định, chỉ là bỗng nhiên hắn ý thức được cái gì, vì vậy vội vã hỏi: "Sư phụ, ta muốn hỏi một chút, làm thế nào mới nắm giữ được Ám Kình?"
"Mỗi ngày chống đẩy hít đất, gập bụng, ngồi xổm một trăm lần, cộng thêm chạy bộ mười cây số!" Bộ Phàm xoay người từ từ đi xuống chân núi.
Khi trở lại thư viện, dường như Tề Thạch đã biến thành một người khác, hiện giờ toàn thân hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Dù sao trước kia không hề có mục tiêu luyện võ, nhưng hiện giờ Tề Thạch đã có mục tiêu, có hy vọng để phấn đấu.
Vốn dĩ Bộ Phàm cảm thấy một ngày này cứ vậy mà trôi qua.
Không nghĩ tới thời điểm buổi chiều, Vương Trường Quý đột nhiên tới tìm và nói với hắn chuyện mấy người Thiết Đản tham gia khoa cử.
"Lão thôn trưởng, chẳng phải còn ba tháng nữa mới tới thời điểm tham gia khoa cử hay sao? Đâu cần khẩn trương như vậy, đâu cần cho đám hài tử sớm lên kinh thành?" Bộ Phàm mời Vương Trường Quý đến thư phòng trong thư viện, lại mang cho Vương Trường Quý một chén nước, lúc này mới nói.
"Tiểu Phàm, tuy còn ba tháng nữa mới diễn ra khoa cử, nhưng từ thôn chúng ta đến kinh thành ít nhất cũng mất thời gian một tháng. Vì vậy ta nghĩ nên khởi hành sớm một chút, lỡ như đám hài tử bị chuyện gì đó làm chậm trễ mười ngày nửa tháng sẽ rất phiền toái. Hơn nữa mấy người Thiết Đản cần có thời gian chuẩn bị, tới sớm một chút để bọn chúng làm quen tình hình, cũng tốt!"
Vương Trường Quý tận tình khuyên bảo.
Trong mắt hắn, mấy người Thiết Đản tham gia khoa cử là chuyện cực kỳ quan trọng.
Dù sao lần này mấy người Thiết Đản vào kinh chính là đi thi tiến sĩ.
Khoa cử tiến sĩ này là kỳ thi khó khăn nhất, nhưng nếu thi đậu, bọn họ lập tức được triều đình phong quan.
Đây chính là nhóm đầu tiên từ khi Ca Lạp thôn bọn họ tồn tại tới nay có cơ hội được làm quan.
"Được rồi, lão thôn trưởng ngươi nói gì thì cứ làm như vậy là được!"
Bộ Phàm cũng biết Vương Trường Quý vô cùng mong đợi vào lần thi tiến sĩ này của mấy người Thiết Đản.
Chờ tới thời điểm thư viện tan học.
Bộ Phàm gọi mấy người Thiết Đản cùng với những học trò chuẩn bị thi tiến sĩ trong thư viện tới, sau đó nói cho bọn họ chuyện chuẩn bị lên kinh dự thi.
Mấy người Thiết Đản không có ý kiến, đối với bọn họ lên đường sớm hay muộn cũng giống nhau, chỉ cần có thể đúng giờ tới trường thi là được.
Bởi vì đường xá xa xôi, Bộ Phàm cảm thấy cực kỳ lo lắng, cuối cùng hắn lại để cho lão lái xe Tề Thạch cùng bọn họ lên đường.
…
Đêm xuống, khi nằm trên giường, Bộ Phàm và Đại Ny bắt đầu trao đổi về chuyện này.
"Minh Châu tỷ nói qua vài ngày nữa nàng ấy cũng phải lên kinh thành!” Đại Ny nghiêng người nhẹ giọng nói.