Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 275: Hắn Vẫn Quá Yếu

Chương 275: Hắn Vẫn Quá Yếu
"Nàng ấy lên kinh thành làm gì?" Bộ Phàm nghi hoặc nói.
"Minh Châu tỷ nói thế này!" Dứt lời, Đại Ny lập tức ngồi dậy còn bắt chước ngữ khí của Chu Minh Châu nói: "Đứng lâu ở một chỗ rất tệ hại, cũng nên thay đổi bản đồ mới, thế giới lớn như vậy ta muốn ra ngoài xem. Nói không chừng khi tới kinh thành, ta lại gặp được một vị Hoàng tử nào đó, rồi cùng hắn trải qua một mối tình thơ mộng như chuyện tình ở La Mã thì sao?"
"Nàng bắt chước rất giống nha!"
Nhìn bộ dáng Đại Ny đáng yêu bắt chước của Chu Minh Châu, Bộ Phàm không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nhưng mà phía sau còn nhắc tới cái gì mà mối tình thơ mộng?
Chắc chắn nàng ấy muốn nhắc tới sự lãng mạn rồi.
Còn nữa cái gì mà đứng lâu ở một chỗ rất tệ hại?
Vì sao bỗng dưng hắn lại có cảm giác Chu Minh Châu đang trào phúng hắn?
"Nhưng nếu nàng ấy đi rồi, vậy ai sẽ quản lý chuyện ở xưởng?"
Bộ Phàm lắc đầu, có khả năng những nữ chủ xuyên qua đều không chịu nổi cảnh tịch mịch như vậy.
"Minh Châu tỷ đã giao cho ta và Tam Nương quản lý chuyện của xưởng xà phòng, còn xưởng gạch đỏ và xưởng xi măng có mấy người Tiểu Thảo!" Đại Ny giải thích.
"Xem ra Minh Châu đã quyết tâm muốn tới kinh thành rồi. Ừm, như vậy cũng tốt, đến lúc đó để cho mấy người Thiết Đản đi cùng Minh Châu, nhiều người cũng dễ quan tâm lẫn nhau!" Bộ Phàm cười nói.
"Vậy ngày mai ta nói chuyện này cho Minh Châu tỷ biết!" Đại Ny đáp.

Ba ngày sau, năm chiếc xe ngựa cùng đứng ở cửa thôn.
Bộ Phàm, các hương thân trong thôn và đám hài tử trong thư viện cùng ra tiễn đám người Chu Minh Châu.
Trong thôn rất nhiều người đều ôm ấp hy vọng với lần tham gia thi tiến sĩ của đám người Thiết Đản.
Đương nhiên bọn họ cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện đám người Thiết Đản có thể đỗ Trạng Nguyên hay không.
Bọn họ cảm thấy khả năng đỗ tiến sĩ vẫn cao hơn một chút.
Dù sao có thể lên kinh thành tham dự kỳ thi tiến sĩ, tất cả bọn họ đều là những tài tử tới từ khắp nơi trên lãnh thổ Đại Ngụy.
Hốc mắt phụ mẫu của đám người Thiết Đản đều đỏ ửng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ lưu luyến.
Nhưng bọn họ cũng hiểu hài tử nhà mình rời đi vì mục đích gì, vì vậy chỉ không ngừng dặn dò bọn chúng khi ra ngoài nhớ chú ý an toàn…
"Tiên sinh, chúng ta đi!"
Đám người Thiết Đản cung kính hành lễ với Bộ Phàm.
"Ừm, đã đi ra ngoài phải nhớ chú ý an toàn, còn nữa đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, cứ coi kỳ thi này giống hệt những kỳ thi bình thường khác là được!" Bộ Phàm cười trấn an.
"Chúng ta hiểu!" Đám người Thiết Đản gật gật đầu.
Sau đó đám người Thiết Đản ngồi vào trong xe ngựa.
"Tề Thạch, lại đây một chút, ta có thứ này cho ngươi!"
Sau khi gọi Tề Thạch lại, Bộ Phàm lấy Phật Chủ Xá Lợi từ thanh vật phẩm ra giao cho Tề Thạch.
"Sư phụ, đây là cái gì?" Nhìn Phật Chủ Xá Lợi trong tay, Tề Thạch lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
"Đây là bùa hộ mệnh, có thể chúc phúc cho các ngươi một đường bình an!" Bộ Phàm cũng không giải thích nhiều.
"À, ta đã hiểu!" Tề Thạch gật gật đầu. Hắn biết đây là tâm ý của sư phụ, vì vậy lập tức giấu Phật Chủ Xá Lợi ở trong lòng.
Mà giờ phút này, Chu Minh Châu đang nói chuyện cùng Đại Ny, Tôn Tam Nương, những nữ sinh trong thư viện.
"Chờ sau khi ta phát triển lớn mạnh trên kinh thành sẽ gọi các ngươi lên đó hỗ trợ!" Chu Minh Châu vỗ vỗ một tiểu cô nương có bộ dáng xinh đẹp.
"Cứ quyết định như vậy đi!" Tiểu cô nương có bộ dáng xinh đẹp này có tên nhũ danh là Tiểu Thảo.
Trước kia Tiểu Thảo cùng với nhóm nữ sinh trong thư viện còn nghĩ tới chuyện đi kiểm tra làm nữ quan.
Nhưng sau này nghe Chu Minh Châu nói.
Cái gọi là nữ quan kỳ thật dùng để chỉ những nữ nhân tiến cung để hầu hạ Hoàng đế, nữ tử của Hoàng tử, cùng với Công chúa, căn bản không phải tới đền đáp triều đình.
Vì vậy các nàng lập tức không còn ý tưởng này nữa.
Vốn dĩ các nàng cảm thấy bản lĩnh của các nàng cũng không kém hơn nam tử, đương nhiên không muốn tiến cung hầu hạ người khác.
Hơn nữa các nàng là nữ sinh trong thư viện, cũng có ngạo khí của mình.
Cho nên các nàng quyết tâm muốn cùng Chu Minh Châu gây dựng nên sự nghiệp.
Còn Chu Minh Châu, sau khi biết chuyện này cũng tỏ ra cực kỳ vui vẻ.
Từ đó nàng không hề keo kiệt chút nào, cứ giao một ít sản nghiệp trên huyện thành cho những nữ sinh này quản lý.

Trong Dưỡng Tâm điện thuộc hoàng cung ở chốn kinh thành.
"Đại Bàn, một khoảng thời gian nữa, môn sinh của Thánh Nhân sẽ đến kinh thành, ngươi thay trẫm chiêu đãi bọn họ một chút!"
Hoàng đế Đại Ngụy Tào Hoài Tín vừa đọc tấu chương vừa cười nói.
"Ngô hoàng, vậy thần nên dùng danh nghĩa gì để tiếp đãi bọn họ?"
Lão thái giám với thân hình gầy gò và vẻ mặt chần chờ đang đứng bên cạnh Hoàng đế, hắn tự nhiên rõ ràng môn sinh của Thánh Nhân đại diện cho điều gì.
"Cứ lấy danh nghĩa sư huynh đi, nói như thế nào trẫm cũng là nửa đệ tử của Thánh Nhân, coi như là sư huynh của bọn họ!" Tào Hoài Tín cười nói.
"Còn Chu Minh Châu kia nữa, nàng đúng là một người kỳ diệu, trẫm rất muốn gặp nàng một lần. Công thức làm pha lê kia của nàng đã khiến cho quốc khố của trẫm giàu lên không ít!"

Một tháng sau, dưới gốc cây đào của nhà thôn trưởng nào đó.
Bộ Phàm nằm trên ghế trúc, cầm sách lên xem, nhưng trên thực tế hắn đang kiểm tra tin tức hảo hữu.
【 Hảo hữu Tống Tiểu Xuân của ngươi... 】
Mục tiếp theo.
【Hảo hữu Ngô Huyền Tử của ngươi tranh luận với nhiều người 】
【Hảo hữu Hàn Cương của ngươi bị người đuổi giết, đi lầm vào Trụy Tiên cốc 】
【 Hảo hữu Bạch Tố Tố của ngươi bị Ma tộc tập kích, bản thân bị trọng thương 】
【 Hảo hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi bị Ma tộc tập kích, thân thể bị hủy 】
Chỉ vì đấu võ mồm cùng người mà Ngô Huyền Tử phải rời khỏi thôn?
Lý do này quá thấp kém rồi.
Khi nhìn thấy tạo ngộ của Hàn Cương, Bạch Tố Tố và Chu Sơn Nguyệt, Bộ Phàm rơi vào trầm mặc.
Hắn không hề cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
Nếu có, chỉ là cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Quả nhiên trong thôn mới là nơi an toàn nhất.
Nhưng mà trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác nguy cơ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất