Chương 278: Sư Huynh?
Nếu muốn mang Tiểu Hòe vào Thiên Diễn Không Gian, như vậy phải cấy ghép bản thể cây hoè của Tiểu Hòe vào trong Thiên Diễn Không Gian mới được.
"Ngươi muốn vào Thiên Diễn Không Gian xem không? Nếu ngươi muốn, ta có thể dời ngươi vào Thiên Diễn Không Gian để tu luyện.” Bộ Phàm khẽ cười.
Dù gì hắn cũng là thôn trưởng Ca Lạp thôn, chuyển một gốc cây là một việc cực kỳ đơn giản, chẳng qua chắc chắn sẽ có không ít người phản đối.
"Tiểu Hòe chỉ muốn gặp mấy đứa Tiểu Không một chút, chứ không muốn vào Thiên Diễn Không Gian tu luyện. Tiểu Hòe rất thích nơi này. Ở đây được nhìn thấy thân ảnh của các hương thân mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, còn được nghe tiếng đọc sách trong thư viện. Tiểu Hòe cảm thấy ở nơi này rất nhẹ nhàng thoải mái. Cũng cảm thấy chỉ có ở nơi này Tiểu Hoè mới chân chính cảm nhận được mình là một phần tử của thôn!"
Trong đầu hắn vang lên âm thanh vui vẻ của Tiểu Hòe.
"Mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, quả thật rất không tồi!"
Đưa mắt nhìn những hương thân đang làm việc trong ruộng lúa xa xa, lại có một làn gió nhẹ mơn man trên mặt, bỗng dưng Bộ Phàm cũng cảm nhận được một chút xúc động.
…
Vài ngày sau, cuối cùng những học trò tham gia khoa cử ở trên trấn, trên huyện cũng trở về.
Hơn nữa tất cả đều trúng khảo.
Chỉ là lần này các hương thân trong thôn không còn chấn kinh như năm ngoái.
Dù sao đã quen thuộc thì sẽ thản nhiên đối mặt.
Đương nhiên đây cũng là một chuyện đáng giá để mọi người vui vẻ.
Nhất là những gia đình có hài tử thi đậu, tất cả bọn họ đều tới tiệm tạp hoá của Tống Lại Tử mua pháo.
Tống Lại Tử cũng vui vẻ, hài tử nhà hắn cũng thi đậu.
Về sau hắn sẽ là phụ thân của tú tài.
Ngày hôm sau, có hai nha dịch tới báo tin vui cho mấy hộ trong thôn.
Nói là hài tử nhà hắn trúng cử nhân, khiến cho mấy gia đình kia vui sướng muốn điên lên.
Sau khi những hộ này nhận được tin.
Trước tiên bọn họ sẽ đến nhà Bộ Phàm, sung sướng chia sẻ tin tức này cho Bộ Phàm, còn chưa nói xong đã rối rít cảm tạ Bộ Phàm rồi.
"Thôn trưởng, nếu không nhờ ngươi, Hổ Tử nhà ta cũng không có ngày hôm nay!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
Những người này đều kích động đến mức hốc mắt đỏ ửng lên.
Bộ Phàm cũng hiểu tâm tình của bọn họ.
Có thể nói cử nhân được xem như một nửa quan lại.
Chỉ cần đối phương đồng ý thì sẽ được bổ nhiệm một chức tá quan cửu phẩm.
Quan tuy nhỏ, nhưng trong mắt những bình dân nghèo mấy đời này, đây đã là phần mộ tổ tiên bốc khói nhẹ rồi.
"Các ngươi đừng quá kích động như vậy, không chừng sang năm mấy người Hổ Tử còn đậu cả tiến sĩ nữa. Đến lúc đó lại kích động cũng không muộn, miễn cho sang năm kích động không nổi!" Bộ Phàm cười nói.
Những người này lập tức bị hắn chọc cho bật cười.
"Thôn trưởng nói rất đúng, chúng ta muốn kích động cũng phải chờ tới lúc Hổ Tử đậu tiến sĩ mới kích động!"
Sau đó hàn huyên thêm một chút, những người này kích động cáo từ rời đi.
…
Ba ngày sau, những học trò tham gia thi viện đã trở lại.
Chuyện này khiến cho người nhà của bọn họ vui phát điên lên rồi, còn không ít các hương thân trong thôn cũng vui vẻ cho bọn họ.
Có điều thân nhân của hai người Thiết Đản, Nhị Cẩu lại tràn đầy lo lắng.
Hiện giờ ngay cả những hài tử tham gia viện thí cũng trở lại.
Mà hai người Thiết Đản tới kinh thành tham gia thi hội lại chẳng hề có chút tin tức nào.
"Thôn trưởng, đã lâu như vậy, tại sao mấy người Thiết Đản vẫn chưa có tin tức? Cho dù thi rớt, cũng nên trở về rồi chứ?" Trong mắt phụ thân của Thiết Đản Lý Nhị tràn đầy lo lắng.
Nhìn bộ dáng tràn đầy lo lắng của phụ mẫu hai người Thiết Đản, Nhị Cẩu, Bộ Phàm lại nở nụ cười: "Các ngươi đừng lo lắng, nói không chừng hai người Thiết Đản đã đậu thi hội rồi nên mới về muộn một chút!"
"Thôn trưởng, ngươi đừng an ủi chúng ta, nếu Nhị Cẩu nhà ta thi đậu nhất định huyện nha đã phái người đưa tin mừng cho chúng ta rồi?"
Đám người Lý Nhị mơ hồ, mà người dẫn đầu hỏi chính là Vương Lão Tứ.
Bộ Phàm cũng biết đại đa số các hương thân còn chưa hiểu hết mấy chuyện khoa cử này, vì vậy hắn giải thích: “Kỳ thật sau khi thi hội kết thúc, nếu đậu vậy thí sinh còn phải tham gia thi đình được tổ chức vào một tháng sau. Mà thi đình được chính tay Hoàng đế ra đề mục, sau đó mới bắt đầu xếp hạng bài danh, nói chung đã vào tới vòng này cũng có nghĩa là đã đậu thi hội rồi. Vì vậy những người đã vượt qua kỳ thi hội, dù có vượt qua thi đình hay không, cũng phải chờ thi đình chấm dứt, lúc đó các huyện nha mới phái người phát tin mừng!"
"Hoá ra là như vậy!" Đám người Lý Nhị giật mình hiểu ra.
Khó trách phải đợi lâu như vậy, mà chẳng có chút tin tức gì, thì ra đám hài tử ấy còn phải kiểm tra đình gì đó nữa.
Lời này của Bộ Phàm khiến bọn họ an tâm hơn không ít.
…
Ở một nơi khác, trước cổng lớn của hoàng cung tại kinh thành.
Đám cống sinh vừa đậu kỳ thi hội đang cẩn thận xếp thành hàng dài, chờ đợi tiến vào Hoa điện tiếp tục kiểm tra.
Mấy người Thiết Đản cũng ở nơi này.
Giờ phút này, trong lòng mấy người Thiết Đản đang vô cùng khẩn trương.
Đối với những hài tử từ nhỏ đến lớn vẫn loanh quanh trong thôn như bọn họ, đây là lần đầu tiên được thấy loại công trình kiến trúc to lớn như vậy.
"Ken két!"
Lúc này cửa cung từ từ mở ra.
Một đám hoạn quan nối đuôi nhau bước tới, dẫn những cống sinh ở bên ngoài tiến vào Hoa điện.
"Chúng thần bái kiến thánh thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Vừa tiến vào Hoa điện, mấy người Thiết Đản, những quan viên đang đứng trong điện, cùng với đám cống sinh lập tức hành đại lễ với Hoàng đế Đại Ngụy đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ.
"Bình thân!"
Bỗng nhiên trong đại điện vang lên một âm thanh cực kỳ uy nghiêm.
Mấy người Thiết Đản đứng dậy, sau đó theo bản năng nhìn thoáng qua người bên trên đại điện.
Vừa thấy bọn họ không khỏi giật mình.
Bởi vì lúc này trên đại điện.
Có một người trẻ tuổi mặc long bào, tướng mạo uy vũ bất phàm đang ngồi tại long ỷ.
Bên cạnh hắn có một hoạn quan thân hình gầy yếu.
Thật bất ngờ, vị hoạn quan đó lại chính là người lúc trước đi nghênh đón khi bọn họ tiến vào kinh thành.