Chương 296: Không Giống Phong Cách Làm Việc Của Hắn (2)
"Muội hiểu lầm rồi, tỷ phu muội đã chọn cho hài tử cái tên là Bộ Tri Đạo!" Đại Ny cười giải thích nói.
Lý phụ và Lý Triệu Thị ở bên cạnh run rẩy một cái.
Vẻ mặt Tiểu Ny lại trở nên mờ mịt.
Tên của nam hài và nữ hài chênh lệch quá lớn rồi.
Làm người còn có thể tuỳ tiện tới mức độ đó sao?
"A, Tiểu Mãn Bảo tỉnh rồi!"
Bỗng nhiên Tiểu Ny chú ý tới hài tử đang ngủ say bên cạnh Đại Ny khẽ cử động một cái rồi từ từ mở mắt ra.
"Đã bảo ngươi nói chuyện nhỏ một chút, ngươi không nghe. Đó, nhìn đi, ngươi làm hài tử tỉnh giấc rồi kìa!" Lý Triệu Thị tức giận trừng mắt liếc Tiểu Ny một cái.
Tiểu Ny thè lưỡi, lập tức tiến đến trước mặt Tiểu Mãn Bảo: "Tiểu Mãn Bảo, ta là tiểu di của ngươi!"
【 Tiểu di! Ngoại bà! Ngoại công! 】
…
Trong nhà chính, Bộ Phàm và Tiểu Lục Nhân đang ăn điểm tâm.
Bỗng nhiên trong đầu vang lên một âm thanh rất nhỏ.
m thanh nhỏ như vậy, nhưng Bộ Phàm vẫn nhận ra đó là âm thanh của ai.
Xem ra năng lực nghe được tiếng lòng của người thân thiết nhất này không phải lúc nào cũng hiệu nghiệm, mà có hạn chế về khoảng cách.
"Sư phụ, tiểu sư muội tỉnh rồi, ta muốn qua đó xem!"
Tiểu Lục Nhân nghe được tiếng động từ buồng trong, lập tức hai ba miếng đã húp cạn cháo trong chén, sau đó chạy vào buồng trong nhanh như chớp.
Bộ Phàm lắc đầu.
Nhưng hắn vẫn ăn xong cháo của mình rồi đứng lên, đi về phía buồng trong.
…
"Tiểu sư muội, là ta đây!"
Tiểu Lục Nhân vọt tới bên giường, vừa cười vừa nói với Tiểu Mãn Bảo.
【 Là tiểu chính thái tối hôm qua ư? Kỳ quái, tại sao kiếp này tra nam kia lại thu đệ tử? Chẳng lẽ do ta trùng sinh nên mọi chuyện đã phát sinh biến cố? 】
Trong đầu vang lên suy đoán của Tiểu Mãn Bảo.
Bộ Phàm nhíu mày.
Từ trong lời nàng nói, chẳng lẽ kiếp trước hắn không thu Tiểu Lục Nhân làm đồ đệ?
【 Như vậy cũng có nghĩa kiếp này có thể thay đổi được kết quả ở kiếp trước! Đã thế, ta nhất định phải làm cho mẫu thân xinh đẹp rời xa tra nam! 】
Mặt Bộ Phàm tối sầm.
Nữ nhi trùng sinh vẫn muốn chia rẽ hắn và Đại Ny.
Hắn thừa nhận nam nhân đều thích tuổi trẻ xinh đẹp, dù sao nam nhân đến chết vẫn có suy nghĩ như hồi thiếu niên.
Đương nhiên.
Trên thực tế bất kể là nam hay là nữ, đều thích tuổi trẻ, có sức sống, tràn đầy.
Nhưng hắn cảm thấy hắn không phải loại người như thế.
【 Mẫu thân xinh đẹp, ngươi nói ta nghe một chút xem tra nam này có chỗ tốt nào chứ? Ngoại trừ bộ dáng dễ nhìn một chút, chẳng còn gì nữa cả! 】
【 Còn thích chơi... 】
Bộ Phàm trừng lớn mắt.
【 …trò ăn cắp ý tưởng của mẹ nuôi 】
Bộ Phàm nhẹ nhàng thở ra. Nói chuyện đừng ngắt giữ chừng như thế chứ.
Hắn còn tưởng kiếp trước hắn rất sa đọa.
Nhưng mà hắn ăn cắp ý tưởng của Chu Minh Châu khi nào chứ?
Chuyện này không giống phong cách làm việc của hắn nha.
Hơn nữa.
Hắn cũng khinh thường đi làm những chuyện như vậy.
Khoảng thời gian sau đó Bộ Phàm cũng dần dần hiểu rõ nữ nhi oán giận hắn sâu nặng tới mức nào.
Tuy đại đa số thời gian, nữ nhi đều ngủ, nhưng mỗi lần tỉnh lại nàng sẽ liên tiếp tuôn ra những câu chửi mắng hắn là tra nam, là phụ thân cặn bã, là phế vật, vô năng như thế nào.
Sau đó sẽ chuyển qua hết lời ca ngợi Đại Ny.
Chênh lệch này không nhỏ một tẹo nào.
…
Hai ngày sau, Chu Minh Châu từ phủ thành chạy về, còn dẫn theo hai chiếc xe ngựa chở thứ gì đó đi vào nhà Bộ Phàm.
"Đặt hết ở đây!" Chu Minh Châu chỉ huy mấy người Tống Lại Tử đặt đồ vật vào sân.
Nhìn thấy Chu Minh Châu mang đồ vật tới, Bộ Phàm giật giật khóe miệng.
Mấy thứ này cực kỳ quen thuộc.
Xe đạp gỗ loại nhỏ, hai bên bánh sau còn gắn thêm hai cái bánh xe cùng với ngựa gỗ, đồ chơi xếp gỗ, cầu trượt bằng gỗ loại nhỏ… vân vân…
"Minh Châu cô cô, đây là cái gì vậy? Nhìn kỳ quái quá!"
Tiểu Lục Nhân đi ra phía trước xe đạp, đưa tay sờ sờ, đây là lần đầu hắn nhìn thấy những đồ vật ly kỳ cổ quái như vậy.
"Cái này gọi là xe đạp, chỉ cần người ngồi lên trên, lấy chân đạp vào nơi này, hai tay nắm lấy nơi này, là có thể di chuyển rồi!"
Chu Minh Châu dạy Tiểu Lục Nhân cách đạp xe đạp.
"Đúng là nó di chuyển này!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lục Nhân tràn đầy kinh hỉ, hai tay hắn nắm chặt tay lái.
Lúc bắt đầu, hắn còn tỏ ra hơi kinh hoảng, lắc trái lắc phải không yên, nhưng sau khi đạp quanh sân một lúc hắn đã dần trở nên quen thuộc hơn với thứ gọi là xe đạp này.
Mấy người Tống Lại Tử cũng cảm thấy cực kỳ mới lạ, bọn họ một mực đứng ở bên cạnh xem Tiểu Lục Nhân đi xe đạp.
"Thế nào? Chơi vui không?" Chu Minh Châu ôm hai tay, cười nói.
"Rất vui!" Tiểu Lục Nhân gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ: "Minh Châu cô cô, khẳng định Tiểu Mãn Bảo cũng thích xe đạp!"
"Đã vậy thì Tiểu Lục Nhân phải chăm chỉ tập luyện, về sau ta sẽ giao nhiệm vụ dạy Tiểu Mãn Bảo đi xe đạp cho ngươi, chịu không?" Chu Minh Châu cười nói.
"Chịu!" Tiểu Lục Nhân lại gật gật đầu.
Sau đó Chu Minh Châu lại giới thiệu đồ chơi xếp gỗ, cầu trượt, xe gỗ cho Tiểu Lục Nhân, khiến cho Tiểu Lục Nhân chơi đến quên cả trời đất.
"Ngươi thật là… một mình ngươi tới là đủ rồi, đâu cần mang theo nhiều thứ như vậy?" Bộ Phàm bất đắc dĩ nói.
"Khách khí với ta làm gì, nữ nhi của ngươi cũng là nữ nhi của ta, đồ đệ của ngươi cũng là đồ đệ của ta, thê tử của ngươi cũng là…” Nói đến đây, Chu Minh Châu đã tới trước mặt Bộ Phàm, hì hì cười: "Thê tử của ngươi đương nhiên là tỷ muội tốt của ta! Thế nào? Vừa rồi có phải đã bị những lời ta nói dọa cho sợ rồi, đúng không?"
Bộ Phàm: "..."
"Dọa gì cơ?" Hắn lộ vẻ mặt nghi hoặc.
"Ngừng, chẳng thú vị chút nào, không thèm đùa với ngươi nữa, ta còn phải đi thăm Tiểu Mãn Bảo đáng yêu của ta!"
Chu Minh Châu nhất thời hưng phấn chạy vào trong phòng.
Khóe miệng Bộ Phàm hơi cong lên, hắn lắc đầu.
Dĩ nhiên là hắn hiểu ý tứ của Chu Minh Châu.
Nhưng mà một nữ nhân có thể làm chuyện xấu gì với thê tử của hắn chứ?
Chỉ là… bỏ đi, hắn vẫn nên đi theo nhìn một cái.
Thật ra hắn chẳng có ý gì khác.
Chỉ muốn xem khi gặp Chu Minh Châu, nữ nhi của hắn sẽ có dạng tâm tình gì.