Chương 297: Lão Bạch Liên? Tiểu Bạch Liên
Buồng trong.
Đại Ny vừa cho Tiểu Mãn Bảo ăn sữa xong, Chu Minh Châu đã xông vào.
"Ôi chao, đáng yêu quá, Tiểu Mãn Bảo, ta là mẹ nuôi của ngươi đây!"
Chu Minh Châu tiến đến trước mặt Tiểu Mãn Bảo, vui cười nói.
【 Mẹ nuôi, cuối cùng ta cũng được nhìn thấy ngươi, không nghĩ tới ta còn có thể nhìn thấy mẹ nuôi thời còn trẻ! 】
Khi bước vào phòng, Bộ Phàm chợt nghe thấy âm thanh vui mừng tới phát khóc của Tiểu Mãn Bảo.
Hắn nhăn mày.
Nghe ngữ khí này, giống như được gặp lại người thân đã mất từ lâu vậy.
"Đại Ny, ngươi xem, vừa thấy ta Tiểu Mãn Bảo đã nở nụ cười này!"
Thấy bộ dáng cười tươi hớn hở của Tiểu Mãn Bảo trong lòng Đại Ny, Chu Minh Châu vô cùng hưng phấn, chỉ hận không thể lập tức đi lên ôm Tiểu Mãn Bảo vào trong ngực.
Chỉ là, Chu Minh Châu chẳng có chút kinh nghiệm nào trong chuyện bế ẵm hài tử cả, nhất thời, nàng lo lắng rụt tay lại.
"Minh Châu tỷ, muốn ôm hài tử một chút không?"
Đại Ny đã nhìn ra tâm tư của Chu Minh Châu, nên cười hỏi.
"Thôi, ta sợ làm đau Tiểu Mãn Bảo!" Chu Minh Châu khoát tay.
"Không sao mà! Ta sẽ dạy cách ôm cho ngươi!" Đại Ny cười nói.
【 Ta muốn mẹ nuôi ôm! 】
Tiểu Mãn Bảo đột nhiên vươn đôi tay nhỏ bé ra, như muốn được Chu Minh Châu ôm vào lòng vậy.
"Ngươi nhìn xem, Tiểu Mãn Bảo cũng muốn ngươi ôm!"
Thấy Tiểu Mãn Bảo trong lòng bắt đầu ngọ nguậy, Đại Ny bật cười.
Khuê nữ của nàng là như vậy, nếu thích được ai đó ôm sẽ ngọ nguậy thân mình.
"Đúng rồi nha!" Chu Minh Châu kinh dị nói: "Tiểu Mãn Bảo còn nhỏ như vậy đã thông minh rồi, về sau khẳng định sẽ rất lợi hại!"
【 Không có đâu, ta còn kém quá xa so với mẹ nuôi thông minh tuyệt đỉnh, phong hoa tuyệt đại! 】
Trong đầu truyền đến một âm thanh thẹn thùng.
Phản ứng đầu tiên của Bộ Phàm chính là hỗ trợ nhau cùng thổi phồng đây mà.
Nhưng mà từ thái độ của nữ nhi hắn với Chu Minh Châu, chắc hắn ở kiếp trước Minh Châu đối xử rất tốt với Mãn Bảo.
…
Đại Ny đặt Tiểu Mãn Bảo vào tay Chu Minh Châu, đồng thời cũng hướng dẫn Chu Minh Châu tư thế thuận tiện nhất để ôm hài tử.
【 Thật thoải mái, không nghĩ tới khi còn trẻ, mẹ nuôi lại xinh đẹp như vậy, bộ ngực này…ừm chỉ nhỏ hơn mẫu thân xinh đẹp một chút! 】
Trong đầu vang lên âm thanh vui sướng của Mãn Bảo.
Bộ Phàm vô thức đưa mắt liếc bộ ngực của Chu Minh Châu một cái rồi lắc đầu, hồ nước làm sao có thể so sánh được với biển rộng?
【 Tra nam thối tha, dám nhìn lén mẹ nuôi, quả nhiên những gì mẹ nuôi nói đều đúng, nam nhân đều là những kẻ ăn trong bát nghĩ trong nồi. Đáng đời, kiếp trước nuôi hai hài tử thay người khác tới vài chục năm, nhưng tới lúc chết cũng không biết hai hài tử đó không phải cốt nhục của ngươi. 】
Trong đầu truyền đến âm thanh tức giận lại mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Bộ Phàm giật mình. Lượng tin tức này hơi lớn à nha.
Kỳ thật qua tin tức thu được trong mấy ngày vừa rồi, hắn đã rõ ràng ở kiếp trước vô cùng có khả năng hắn đã phản bội Đại Ny.
Hoặc là hắn đã từng gian díu với nữ nhân khác.
Tới bây giờ, khi kết hợp đoạn thông tin này và phỏng đoán trước đó, hắn cho ra được kết quả mới, đó là nữ nhân đã gian díu với hắn còn sinh được hai hài tử, nhưng cuối cùng hai hài tử này lại không phải của hắn?
Má ơi, tình huống này máu chó vậy?
Khóe miệng Bộ Phàm co giật.
Chẳng lẽ kiếp trước hắn là kẻ ngu ngốc thế sao?
Kỳ thật Bộ Phàm cũng hơi hoài nghi.
Dường như gã phụ thân cặn bã mà nữ nhi gặp được ở kiếp trước không phải là hắn!
Hoặc là nói, nữ nhi trùng sinh này, tới từ một thế giới song song.
Chỉ là chuyện của nữ nhi với Chu Minh Châu lại khiến hắn tiếp tục hoài nghi ngược lại, dường như phụ thân cặn bã mà nữ nhi gặp được ở kiếp trước, chính là bản thân hắn.
Dù sao chỉ có một mình hắn rõ ràng nhất về thân phận người xuyên việt của Chu Minh Châu.
Chẳng lẽ thời gian thật sự có thể thay đổi một người?
Hay là, ở kiếp trước hắn có mục đích nào khó nói nên mới hành động như vậy?
Nhưng dùng loại lý do này để biện hộ cho hành động phản bội của mình, lại càng cặn bã hơn.
"Thôn trưởng, ngươi xem, Tiểu Mãn Bảo rất thích ta này, nếu không như vậy đi, ngươi dứt khoát tặng Tiểu Mãn Bảo cho ta nuôi đi!" Chu Minh Châu ôm Tiểu Mãn Bảo cười nói.
"Ai nàng cũng thích mà!" Bộ Phàm lắc đầu, trong lòng hắn âm thầm thêm một câu, ngoại trừ ta.
【 Mẹ nuôi, Mãn Bảo cũng muốn theo ngươi nha nhưng thật sự là ta không nỡ bỏ mẫu thân xinh đẹp, sợ nàng ấy lại đi sai đường! 】
Bộ Phàm giật giật khóe miệng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao Mãn Bảo cứ mang tới cho hắn cảm giác quen thuộc, hoá ra nàng đã học khẩu khí nói chuyện của Chu Minh Châu.
"Vậy sao? Xem ra nhà Tiểu Mãn Bảo của chúng ta là một chuyên gia ngoại giao bé nhỏ." Chu Minh Châu lại vui cười nói: "Tiểu Mãn Bảo, mẹ nuôi còn mang tới cho ngươi thật nhiều đồ chơi thú vị, đáng tiếc ngươi còn quá nhỏ, chưa chơi được!"
【 Món đồ chơi? Chẳng lẽ là xe đạp, xe gỗ, cầu trượt? Kiếp trước, ta còn nhớ rõ, khi ta lớn hơn một chút, còn chưa kịp chơi đã bị tiểu bạch liên cướp đi! 】
【 Trước kia ta quá ngốc nghếch, coi lão bạch liên kia là người tốt, còn coi tiểu bạch liên là muội muội thân thiết của mình. Hừ kiếp này, ta sẽ không ngốc nghếch như vậy nữa đâu! 】
Nghe được âm thanh vừa buồn bã vừa đầy kiên định của Tiểu Mãn Bảo, Bộ Phàm nhíu mày.
Lão bạch liên? Tiểu bạch liên?
Bộ Phàm tự nhiên rõ ràng lão bạch liên và tiểu bạch liên có nghĩa là gì.
Chỉ là hắn không nghĩ tới những món đồ chơi Chu Minh Châu đưa cho Tiểu Mãn Bảo lại bị cái gọi là tiểu bạch liên cướp đoạt.
Chẳng lẽ kiếp trước khi biết, không những hắn không ngăn lại, còn làm ra loại chuyện sủng thiếp diệt thê kia ư?
Bản thân hắn có thể làm ra loại chuyện suy nghĩ bằng nửa thân dưới như vậy?
Bây giờ Bộ Phàm rất tò mò, không biết vị lão bạch liên kia là ai.
Chu Minh Châu ở bên cạnh lại không biết những gì hắn đang suy nghĩ.
Giờ phút này Chu Minh Châu đang vui vẻ dỗ dành Tiểu Mãn Bảo trong lòng, càng nhìn nữ nhi càng thấy thích.