Chương 298: Người Thừa Kế (1)
"Thôn trưởng, Đại Ny, hai ngươi nói xem, tại sao chơi cùng Tiểu Mãn Bảo lại vui như vậy?"
"Ngươi đã thích hài tử như vậy thế thì nhanh tìm người mà gả đi!" Đại Ny khẽ cười nói.
"Đừng nói lời vô nghĩa như vậy mà. Hơn nữa lập gia đình có gì hay chứ? Phải hầu hạ công công bà bà, còn phải giặt quần áo nấu cơm. Lỡ như ngày nào đó, trượng phu tìm một tiểu tam trở về, lại phải chuốc lấy nỗi hối hận vào người, tới lúc đó còn bực bội hơn cơ. Hiện tại ta cảm thấy cuộc sống của mình không tồi, có tiền, có gương mặt xinh đẹp, sống thoải mái, tự do tự tại!" Chu Minh Châu không chút để ý nói.
【 Đúng vậy đúng vậy, mẫu thân xinh đẹp, ngươi nên nghe theo những lời mẹ nuôi nói đi. Kiếp trước cuộc sống của ngươi giống y như những lời mẹ nuôi vừa tả, vất vả khổ sở vì tra nam kia, cuối cùng tất cả đều bị tiểu tam đó cướp sạch. 】
Bộ Phàm không nói gì.
Hắn đang hoài nghi chính mình, chẳng lẽ hắn thực sự cặn bã như vậy?
"Ngươi ấy là, ta vẫn hy vọng ngươi có thể gặp được người ngươi thích."
Đại Ny thầm thở dài, nhưng vẫn khuyên nhủ.
"Để sau lại nhắc tới chuyện này, nếu ta thực sự gặp được người mình thích, không cần các ngươi thúc giục, dù phải lừa gạt ta cũng lừa gạt hắn mang về nhà!" Chu Minh Châu vui cười nói.
【 Bạo lực, đây mới là mẹ nuôi của ta, nếu mẫu thân xinh đẹp cũng có thể dùng chút sức mạnh giống mẹ nuôi, vậy lão bạch liên kia làm sao đấu lại được? 】
【 Nhưng mà mẫu thân xinh đẹp khinh thường tranh giành một tên tra nam với lão bạch liên kia 】
【 Bộ tra nam chỉ là hòn đá nho nhỏ không đáng chú ý trên con đường tu luyện của mẫu thân xinh đẹp mà thôi, căn bản không xứng với mẫu thân xinh đẹp 】
Trong lòng Bộ Phàm cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Tiểu áo bông nhà người khác vừa biết quan tâm lại khéo hiểu lòng người.
Thế nhưng của nhà hắn thì sao?
Thiếu sót không phải thiếu sót bình thường, mà là thiếu sót tới mức hắn cảm thấy muốn chửi bậy.
Lúc này, trong đầu hắn lại truyền đến âm thanh của Tiểu Mãn Bảo.
【 Chỉ là kiếp trước, mẹ nuôi vẫn độc thân một mình, nghe mẫu thân xinh đẹp nói, thời tuổi trẻ mẹ nuôi bị một tra nam huỷ bỏ hôn ước, khiến trong lòng mẹ nuôi có khúc mắc. Quả nhiên tra nam đều đáng chết! 】
Bộ Phàm chỉ cảm thấy một ánh mắt tức giận bất bình quét qua hắn một cái.
Không cần nhìn cũng biết là ánh mắt tiểu áo bông của hắn.
Chỉ là chuyện của Chu Minh Châu đâu có liên quan tới hắn.
Tại sao lại đổ lên đầu hắn rồi?
Hơn nữa, phản bội Đại Ny là chuyện của kiếp trước, kiếp này đã bắt đầu đâu.
Không đúng không đúng.
Thiếu chút nữa đã bị nữ nhi làm cho rối loạn lung tung rồi.
Không cần biết là kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng không phản bội Đại Ny đâu.
"Tiểu Mãn Bảo, ngươi nhanh lớn lên đi, về sau gia nghiệp của mẹ nuôi đều để lại cho ngươi!" Chu Minh Châu dỗ dành Tiểu Mãn Bảo trong lòng, cười nói.
"Không được làm như vậy!" Đại Ny lắc đầu từ chối.
Nàng biết gia nghiệp của Chu Minh Châu khá nhiều, chỉ là nàng không biết nó nhiều tới mức nào thôi.
Không nói tới những thứ khác, chỉ kể tới xưởng xà phòng, xưởng gạch đỏ, xưởng xi măng trong thôn thôi, hiện giờ ba xưởng đó cũng mang lại cho Chu Minh Châu một ngày tới cả đấu vàng.
"Tại sao lại không được? Ta cho Tiểu Mãn Bảo cơ mà, đâu phải cho các ngươi, hơn nữa, gia nghiệp của ta cũng cần một người thừa kế, ta thấy Tiểu Mãn Bảo không tồi, rất có duyên với ta!"
Chu Minh Châu đưa mắt nhìn Tiểu Mãn Bảo trong lòng, cười nói.
【 Ta không cần, ta chỉ muốn mẹ nuôi cả đời vui vẻ, kiếp trước mẹ nuôi cũng đem gia nghiệp cả đời để lại cho ta. Phần gia nghiệp này ngay cả môn phái đỉnh cấp của Thiên Nam lục địa cũng phải đỏ mắt. Đáng tiếc mẹ nuôi mới sống được hơn ba trăm tuổi, mất sớm khi còn tráng niên! Qua một kiếp này, ta muốn mẹ nuôi sống càng lâu càng tốt. 】
Trong đầu truyền đến một âm thanh tràn đầy ý chí chiến đấu hiên ngang.
Khóe miệng Bộ Phàm co rúm vài cái.
Hơn ba trăm tuổi mà là mất sớm khi còn tráng niên?
Có phải khuê nữ nhà hắn có chút hiểu lầm với cụm từ mất sớm khi còn tráng niên không?
Nhưng mà khi Tiểu Mãn Bảo nói gia nghiệp kiếp trước của Chu Minh Châu ngay cả môn phái đỉnh cấp cũng phải đỏ mắt.
Như vậy xem ra Chu Minh Châu đã hoàn thành lời hứa hẹn lúc trước, dùng chuyện làm ăn buôn bán, khuấy đảo cả Tu Tiên giới.
Hắn cũng không ngoài ý muốn với chuyện Chu Minh Châu có thể sống được hơn ba trăm tuổi.
Dù sao Tu Tiên giới có rất nhiều loại đan dược kéo dài tuổi thọ.
【 Buồn ngủ quá, làm hài tử quá phiền toái, thật sự muốn nhanh lớn lên! 】
"Đại Ny, ngươi xem, Tiểu Mãn Bảo đã ngủ rồi!"
Nhìn Tiểu Mãn Bảo đang ngủ say trong lòng, Chu Minh Châu sợ đánh thức Tiểu Mãn Bảo nên hạ thấp giọng, nhìn về phía Đại Ny và Bộ Phàm
"Giao cho ta đi!" Đại Ny nhẹ giọng cười nói.
Chu Minh Châu gật gật đầu rồi đặt Tiểu Mãn Bảo vào tay Đại Ny thật cẩn thận.
Thời điểm bình thường, cứ sau khi ăn sữa xong, Tiểu Mãn Bảo sẽ ngủ.
Lần này bởi vì Chu Minh Châu đến, cho nên thời gian Tiểu Mãn Bảo tỉnh táo nhiều hơn một ít.
…
Ban đêm Đại Ny nghiêng người nhìn Tiểu Mãn Bảo đang ngủ say, nhẹ giọng nói: "Bộ Phàm ca, lúc ban ngày khi Minh Châu tỷ nói muốn giữ lại gia sản cho Mãn Bảo, ta cảm thấy dường như chuyện này không ổn lắm?"
"Không sao đâu, có lẽ Minh Châu chỉ thuận miệng nói thôi!" Bộ Phàm lắc đầu.
Cho dù từ miệng Tiểu Mãn Bảo biết được, trong tương lai Chu Minh Châu đã giao tất cả gia nghiệp cho Tiểu Mãn Bảo, nhưng hắn lại không muốn nói chuyện này ra.
Dù sao chẳng ai nói chính xác được những chuyện xảy ra trong tương lai.
【 Cái gì mà thuận miệng nói thôi, mẹ nuôi đâu có giống ngươi, cái gì cũng giữ lại cho mẫu nữ lão bạch liên kia. 】
【 Nhưng ta cũng chẳng thèm, chỉ cần một chút gia sản của mẹ nuôi cũng là nhiều không đếm xuể! 】
【 Nhất là Trân Phẩm các. Ngươi có biết Trân Phẩm các là nơi nào không? Ta nghĩ tra nam ngươi sẽ không biết đâu, đó chính là thương hội đệ nhất Tu Tiên giới Đại Ngụy nha! 】
Trong đầu vang lên âm thanh dào dạt đắc ý của Tiểu Mãn Bảo.
"Hài tử tỉnh rồi?" Bộ Phàm cười đứng lên, đi tới bên giường nói: "Để ta ôm một cái!"