Chương 300: Đầy Tháng
Sau khi đám người tới đông đủ, Đại Ny mới ôm Tiểu Mãn Bảo từ buồng trong đi ra cho mọi người thấy.
Mọi người vây quanh Tiểu Mãn Bảo, rồi bàn tán xôn xao.
Có người nói Tiểu Mãn Bảo giống hắn, lập tức khiến cho Tiểu Mãn Bảo hơi chút không hài lòng.
Có người nói Tiểu Mãn Bảo giống Đại Ny, Tiểu Mãn Bảo sẽ trở nên cực kỳ vui vẻ, còn nói cái gì mà thật tinh mắt, rất có mắt nhìn người…
Nhưng chắc chắn không thể thiếu được những lời mắng chửi.
【 Vương lão gia gia, lúc trước ngươi không nên truyền chức thôn trưởng cho phụ thân cặn bã. Ngươi nói một chút xem rút cuộc ngươi coi trọng phụ thân cặn bã của ta ở điểm nào? 】
【 Tống Lại Tử, chó săn của phụ thân cặn bã. Người này rất đáng giận. Mẹ nuôi mang theo hắn phát tài làm giàu. Nhưng cuối cùng vẫn bị hắn cắn ngược lại một miếng. Quả nhiên những kẻ lăn lộn cùng phụ thân cặn bã chả có thứ nào tốt lành! 】
【 Có điều, dù nhân phẩm của Tống Lại Tử chẳng ra sao, nhưng hắn đối với thê tử và hài tử của hắn tốt hơn phụ thân cặn bã biết bao nhiêu lần! 】
【 Ơ, tại sao ta chưa từng gặp tên đầu trọc này? Hắn gọi phụ thân cặn bã là sư phụ, chẳng lẽ cũng là đệ tử của phụ thân cặn bã? 】
【 Phụ thân cặn bã có chút bản lĩnh nào đâu mà cũng dám thu đệ tử? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có chút y thuật mèo ba chân, bản lĩnh lớn nhất chính là không làm chết người! 】
Trong đầu truyền đến âm thanh điên cuồng mắng chửi của Tiểu Mãn Bảo.
Bộ Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng mà từ miệng Tiểu Mãn Bảo hắn nắm được một tin tức quan trọng.
Đó là chuyện hắn thu Tề Thạch làm đồ đệ.
Kỳ thật ở lâu bên cạnh Tiểu Mãn Bảo hắn cũng nắm được vài chuyện.
Đó là chuyện về kiếp trước của Tiểu Mãn Bảo.
Trong đó hắn vẫn là thôn trưởng, vẫn biết y thuật, vẫn cưới Đại Ny, Chu Minh Châu vẫn là người xuyên việt, Tống Tiểu Xuân vẫn là kiếm tu.
Chỉ có một chút không giống kiếp này.
Đó là hắn không nhận Tiểu Lục Nhân cũng không nhận Tề Thạch, hoặc có thể nói là Tiểu Mãn Bảo không hề biết chuyện hắn nhận một đám đệ tử.
Đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tiếp tục hoài nghi phụ thân cặn bã trong kiếp trước của Tiểu Mãn Bảo không phải là hắn.
Bởi vì từ những lời mắng chửi của Tiểu Mãn Bảo.
Ngoại trừ chuyện kiếp trước hắn rất háo sắc ra, còn thêm bản chất phế vật từ đầu đến đuôi, lợi dụng Chu Minh Châu để phát tài, lợi dụng một chút y thuật để trở thành thôn trưởng.
Những thứ đó đâu phải là hắn?
Hắn đâu có đê tiện như vậy?
Đương nhiên những chuyện này cũng có thể xuất phát từ thành kiến của Tiểu Mãn Bảo đối với phụ thân cặn bã của kiếp trước.
Dù sao nếu kiếp trước hắn thật sự tồi tệ như những lời khuê nữ nói, vậy làm sao hắn trở thành thôn trưởng được?
Càng không thể cưới được một thê tử tốt như Đại Ny.
"Cuối cùng cũng chạy tới rồi!"
Ngay tại thời điểm Bộ Phàm đang nghĩ mấy chuyện đó thì bên ngoài phòng bỗng truyền đến một âm thanh.
Và chủ nhân của âm thanh này…
Bộ Phàm lập tức nhận ra đó là âm thanh của Tống Tiểu Xuân.
Chỉ là hắn không hiểu tại sao Tống Tiểu Xuân lại đến đây.
Phải biết rằng vì sợ Tống Tiểu Xuân sẽ đi lạc đường, cho nên hắn không mời Tống Tiểu Xuân tới tiệc rượu lần này.
Không nghĩ tới Tống Tiểu Xuân vẫn tự mình lại đây.
May mắn lần này Tống Tiểu Xuân không lạc đường.
…
Mà khi Bộ Phàm cùng với mọi người từ trong phòng đi ra.
Đã thấy trong sân có một con gấu đen cùng một đống linh thảo, khiến cho mọi người lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Nhất là bộ dáng phong trần mệt mỏi của Tống Tiểu Xuân, nhìn kiểu gì cũng nghĩ rằng hắn đi từ đâu đó tới, chứ không phải đi từ trong thôn qua đây.
"Ngươi đây là?" Sắc mặt Bộ Phàm hơi do dự, trong lòng hắn đã có chút suy đoán.
"Nghe nói ngươi sinh một khuê nữ, ta muốn tới đây chúc mừng ngươi. Con hắc hùng này với đống thảo dược đó, coi như lễ vật mừng hài tử ra đời!"
Tống Tiểu Xuân khoát tay, bộ dáng đầy hào sảng.
Khóe miệng Bộ Phàm khẽ giật.
Lễ vật mừng hài tử ra đời?
Hài tử của hắn đã đầy tháng rồi nha!
"Nói cách khác, từ một tháng trước ngươi đã ra khỏi cửa, sau đó ở trong núi tìm mấy thứ này trở về?"
Sau khi Bộ Phàm bất đắc dĩ quét mắt nhìn một đống linh thảo trên mặt đất kia sau, hắn lại nhìn về phía Tống Tiểu Xuân bất đắc dĩ nói.
Số lượng linh thảo này hơi nhiều nha.
Phải biết rằng trước kia hắn từng cho mấy đứa tiểu hầu tử lên núi tìm linh thảo để gieo trồng vào Thiên Diễn Không Gian.
Chỉ là tìm suốt một tháng mới thấy vài cọng linh thảo ít ỏi.
Mà Tống Tiểu Xuân mới ra ngoài một tháng đã kiếm được nhiều như vậy.
Vận khí của đối phương không thể chê được.
"Không khác nhiều lắm!" Tống Tiểu Xuân sẽ không thừa nhận chuyện lạc đường.
Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy mình bị lạc đường.
【 Không nghĩ tới thời điểm Tống thúc thúc còn trẻ lại khác biệt như vậy 】
【 Nhưng mà Tống thúc thúc đã lên núi suốt một tháng, còn mang về nhiều linh thảo như vậy, chỉ sợ không đơn giản là tìm lễ vật cho ta, nói không chừng cũng vì mẫu thân xinh đẹp nữa! 】
【 Dù sao sau này khi lão bạch liên kia xuất hiện, phụ thân cặn bã sẽ ghét bỏ mẫu thân xinh đẹp. Một kiếp này, ta nhất định phải chuẩn bị trước cho mẫu thân xinh đẹp! 】
Đôi mắt Tiểu Mãn Bảo ở trong lòng Đại Ny sáng lên.
Bộ Phàm hết chỗ nói rồi.
Tiểu nha đầu này đúng là ngốc nghếch.
Chỉ là hắn cảm thấy dường như mình nên thể hiện chút gì đó.
Miễn cho tiểu nha đầu suốt ngày có ý muốn tô vẽ chút màu sắc lên đỉnh đầu hắn.
Nhưng mà vì sao nhà người khác phải phòng lão Vương cách vách, hắn lại phải phòng lão Tống đồng thôn?
…
Sau đó mọi người mới nhớ tới chuyện nên trở về chỗ ngồi.
"Đây là nữ nhi của ngươi? Bộ dạng rất giống ngươi, đã đặt tên chưa?"
Tống Tiểu Xuân đi lên phía trước, sau khi đưa mắt nhìn Tiểu Mãn Bảo mới nói với hắn.
【 Ta không giống phụ thân cặn bã kia đâu, ta giống mẫu thân xinh đẹp hơn một ít! 】
Nghe âm thanh nén giận của Tiểu Mãn Bảo, Bộ Phàm khẽ lơ đễnh rồi cười nhạt một tiếng.
"Đã đặt tên rồi, đại danh là Bộ Tiểu Mãn, nhũ danh là Tiểu Mãn Bảo, hơn nữa nữ nhi giống phụ thân không lo ăn uống, có phải không Tiểu Mãn Bảo?"
Nói xong, hắn còn không quên đưa tay nhéo nhéo cái mũi Tiểu Mãn Bảo.