Chương 301: Tại Sao Kiếp Này Có Chút Khác? (1)
【 Không lo ăn uống? Kiếp trước, ngươi không để ta đói chết đã là may mắn lắm rồi! 】
Đói chết?
Trong mắt Bộ Phàm hiện lên một đống nghi hoặc.
Chẳng phải kiếp trước hắn đã lợi dụng Chu Minh Châu kiếm được không ít bạc sao?
Tại sao còn để hài tử của mình đói suýt chết?
Nhưng mà rất nhanh hắn đã biết được nguyên nhân.
【 Còn nhớ rõ ở kiếp trước, tiểu bạch liên kia thích nhất là giả vờ giả vịt! 】
【 Rõ ràng ta không bắt nạt tiểu bạch liên kia, nhưng chỉ cần tiểu bạch liên kia khóc lên một tiếng, tâm nhãn của phụ thân cặn bã sẽ bị che kín, chẳng biết trời trăng gì nữa, sau đó vô cùng tin tưởng bất cứ lời nào mà tiểu bạch liên nói 】
【 Lúc ấy, ta ngốc lắm, vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận, cuối cùng bị phụ thân cặn bã phạt vài ngày không cho ăn cơm. 】
Nghe đầu vang lên âm thanh cực kỳ bình thản của Tiểu Mãn Bảo.
Bỗng nhiên trong lòng Bộ Phàm có chút xót xa.
Nếu Tiểu Mãn Bảo thốt ra đầy lời oán giận hoặc là bực bội, hắn còn cảm thấy đó là biểu hiện bình thường.
Nhưng mà Tiểu Mãn Bảo lại dùng ngữ khí thờ ơ như không, vậy câu chuyện này đã rẽ sang một hướng khác rồi.
Phải thường xuyên gặp tới mức nào mới khiến người ta thản nhiên đối mặt?
Cũng khó trách tại sao oán khí của tiểu nha đầu này với hắn lại sâu nặng như vậy.
Ngay cả hắn ở kiếp trước cũng oán hận phụ mẫu, hai người đó sinh hắn ra, cuối cùng đem hắn ném cho nãi nãi nuôi không thèm quan tâm.
Chỉ là hiện giờ khi được sống lại, hắn cũng không muốn so đo chuyện của kiếp trước nữa.
Huống chi xưa đâu bằng nay.
Bây giờ hắn không còn cô đơn như trước nữa, bên cạnh hắn có một thê tử khéo hiểu lòng người, nàng còn sinh cho hắn một nữ nhi…
Mặc dù nữ nhi này có chút đặc biệt, nhưng hắn cảm thấy về sau sẽ khá hơn.
…
Mãi cho đến hoàng hôn, yến tiệc mới chấm dứt.
Chơi được một lát trong yến tiệc, Tiểu Mãn Bảo đã ngủ say rồi, được Đại Ny ôm về trong phòng.
Chờ tới khi những người bên ngoài rời đi, Bộ Phàm cũng trở lại trong phòng.
"Mọi người đi rồi?" Đại Ny nửa nằm tựa vào giường, nhìn về phía hắn, hỏi.
"Ừm, đều đi cả rồi!" Bộ Phàm gật gật đầu, đi đến bên giường ngồi xuống, rồi nhìn nhìn khuôn mặt say ngủ quen thuộc của Tiểu Mãn Bảo.
Không cần biết ở kiếp trước Tiểu Mãn Bảo đã gặp được những chuyện gì, chỉ biết ở kiếp này, hắn hy vọng cuộc đời của Tiểu Mãn Bảo sẽ tốt hơn kiếp trước.
Đương nhiên hắn cũng mong muốn nàng cởi bỏ được những hiểu lầm với hắn.
Ngày hôm sau Bộ Phàm vẫn không có ý muốn tới thư viện dạy học.
Dù sao kể cả khi không có hắn thư viện vẫn vận hành bình thường.
May mắn có Chu Minh Châu.
Giờ phút này hắn cũng mặc kệ vẻ không vui của Tiểu Mãn Bảo, cứ ôm nàng ngồi trên ghế trúc phơi nắng trong sân.
Lúc ban đầu Tiểu Mãn Bảo còn phản kháng dữ dội, nhưng Tiểu Mãn Bảo cũng biết phản kháng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trong lòng Bộ Phàm.
Đương nhiên không thiếu được những lời mắng chửi.
【 Thật là kỳ quái, kiếp trước trong sân đâu có cây đào lớn như vậy? Hơn nữa, từ bao giờ nhà ta lại nuôi một con lừa trắng? 】
Ánh mắt Tiểu Mãn Bảo đánh giá mọi nơi, lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
【 Chẳng lẽ do ta trùng sinh dẫn tới kiếp này xảy ra quá nhiều biến hoá? 】
Bộ Phàm chẳng để ý tới những lời Tiểu Mãn Bảo trong lòng nói, cứ nằm trên ghế trúc đọc sách.
Tới tận bây giờ, khuê nữ ngốc nghếch của hắn vẫn tưởng kiếp này giống hệt như kiếp trước của nàng.
Kỳ thật hắn đã có chút suy đoán mới về kiếp trước của Tiểu Mãn Bảo.
Nhưng đó vẫn chỉ là suy đoán nên có rất nhiều chuyện phải cần thời gian để nghiệm chứng.
Giờ phút này hắn đang quét tin tức hảo hữu.
Bởi vì trong khoảng thời gian này hắn hơi bận rộn việc chăm sóc Đại Ny nên đã lâu rồi không chú ý tới những tin tức của hảo hữu.
Hiện giờ, trong thanh tin tức đã biểu hiện con số 99+ rồi.
Rất nhiều tin tức chỉ thuật lại mấy chuyện nhỏ bé như hạt vừng, nhưng đọc qua vẫn thấy thật thú vị.
【 Hảo hữu Hàn Cương của ngươi phát hiện một thi thể tu sĩ thượng cổ có cảnh giới Đại Thừa ở Trụy Tiên cốc 】
【 Hảo hữu Xích Diễm Yêu Thánh của ngươi tu vi đột phá, trở thành Yêu Thánh kỳ 】
【 Hảo hữu Hỏa Kỳ Lân của ngươi truyền đạo 】
【 Hảo hữu Bạch Tố Tố của ngươi bị Ma tộc đuổi giết 】
【 Hảo hữu Chu Sơn Nguyệt của ngươi bị Ma tộc đuổi giết 】
Không nghĩ tới Hàn Cương vẫn chưa rời khỏi Trụy Tiên cốc kia.
Chỉ là bị nhốt trong không gian này lâu đến thế lại phát hiện ra một khối thi thể?
Chuyện này... Bộ Phàm lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Cũng coi là cơ duyên đi!
Nhưng mà tại sao Bạch Tố Tố và Chu Sơn Nguyệt vẫn bị đuổi giết chứ?
Xem ra trong Tu Tiên giới, một khi đã giao thủ nhất định sẽ không chết không ngừng.
Còn Xích Diễm Yêu Thánh, tại sao đối phương đột phá nhanh như vậy?
Không phải nói yêu thú tu luyện chậm hơn nhân loại rất nhiều lần sao?
Thế mà tốc độ của tên kia còn nhanh hơn cả hắn.
Còn Hỏa Kỳ Lân nữa, thật nhớ nhung tiểu nha đầu này.
Phải biết rằng sau lúc Hỏa Kỳ Lân rời đi, hắn chẳng dám luyện chế nông cụ cho ai nữa.
Có rất nhiều thôn dân nhờ hắn tạo nông cụ, nhưng hắn không dám nhận nha.
"Khẹc khẹc!" Bỗng nhiên một âm thanh truyền đến.
Bộ Phàm giương mắt nhìn lên, chỉ thấy tiểu hầu tử đang ngồi trên cây đào.
【 Con khỉ? 】
Động tác của tiểu hầu tử rất nhanh, thoắt cái nó đã nhảy từ trên cây đào xuống, sau đó chạy vội đến trước mặt tựa đầu đánh giá Tiểu Mãn Bảo, nhưng lại làm Tiểu Mãn Bảo hoảng sợ.
【 Làm ta sợ suýt nhảy dựng lên rồi. Phụ thân cặn bã kia chẳng nói câu gì, cứ để cho con khỉ này xông tới, không sợ nó sẽ ôm ta đi mất sao? 】
Trong đầu vang lên âm thanh oán giận của Tiểu Mãn Bảo.
Bộ Phàm cười nhạt một tiếng rồi nhìn về phía tiểu hầu tử: "Ngươi ra ngoài này thăm Tiểu Mãn Bảo?"
Tiểu hầu tử gật gật đầu.
【 Phụ thân cặn bã quen tiểu hầu tử này? 】
"Vậy về sau ngươi phải bảo vệ Tiểu Mãn Bảo cho tốt nhé!" Bộ Phàm cười nói.
Tiểu hầu tử lại gật gật đầu.
【 Ta cần một tiểu hầu tử bảo vệ sao? Đùa kiểu gì thế! 】