Chương 302: Tại Sao Kiếp Này Có Chút Khác? (2)
Bộ Phàm cũng không thèm để ý tới âm thanh khinh thường của Tiểu Mãn Bảo.
Đừng thấy bây giờ tiểu hầu tử vẫn giống hệt một con khỉ bình thường.
Thực ra trước đó không lâu, tiểu hầu tử đã thăng tu vi tới Đại Yêu rồi.
Đại Yêu tương đương với nhân tu Nguyên Anh kỳ, có năng lực biến thành người.
Chỉ là tiểu hầu tử không thích bộ dáng con người cho nên vẫn duy trì bộ dáng tiểu hầu tử.
"Hoá ra Tiểu Không đã trở lại!" Đại Ny nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng bước ra. Thấy tiểu hầu tử đang đứng bên cạnh Bộ Phàm, nàng cười yếu ớt nói.
【 Mẫu thân xinh đẹp cũng biết con khỉ này, xem ra trong nhà ta nuôi nó. Nhưng tại sao ta không nhớ ở kiếp trước phụ thân cặn bã và mẫu thân xinh đẹp có nuôi khỉ ta? 】
Tiểu Mãn Bảo càng ngày càng mơ hồ.
Nàng phát hiện, ở kiếp này trong nhà của nàng có quá nhiều sự khác biệt.
Một buổi trưa mùa hạ.
Thời tiết oi bức mang tới cho người ta cảm giác cực kỳ áp lực. Hiếm hoi lắm mới có một cơn gió thổi qua vậy mà cũng nóng hầm hập, chẳng có một tia mát lạnh nào.
Trong loại thời tiết như thế này, các hương thân trong thôn cũng không bằng lòng ra khỏi cửa, phải chờ thời tiết mát mẻ hơn một chút mới ra đồng làm việc.
Tiểu Mãn Bảo nằm trên nôi, mở to đôi mắt nhìn cái chuông đang treo bên cạnh, sau đó không nhịn được ngáp một cái đầy nhàm chán.
Còn Bộ Phàm lại yên tĩnh ngồi sát nôi đọc sách, chỉ là trong đầu hắn cứ liên tục vang lên âm thanh than thở của Tiểu Mãn Bảo.
【 Làm hài tử sao mà chán thế, đã chẳng được đi đâu còn không được tu luyện 】
【 Tuy mẫu thân xinh đẹp đang hóa phàm, trên người không có nửa phần tu vi, nhưng ta biết mẫu thân xinh đẹp vẫn mang theo bên mình một miếng bảo mệnh phù do Thái sư tổ tặng 】
【 Một khi để mẫu thân xinh đẹp phát hiện ra ta có tu vi, chỉ sợ nàng sẽ hiểu lầm ta đã bị những người khác đoạt xá. Như vậy, vừa phiền toái vừa khó giải thích. 】
【 Vẫn nên chờ tới lúc hai ba tuổi. Sau đó giả vờ muốn tu luyện, để cho mẫu thân xinh đẹp dạy ta pháp môn. Hà hà, ta cực kỳ thông minh nhé! 】
Thông minh?
Bộ Phàm cười nhạt. Chỉ sợ tiểu nha đầu này vẫn chưa biết nàng đã bại lộ rồi.
【 Thế nhưng, vì sao ta lại là phế linh căn? 】
【 Ta nhớ rõ phụ thân cặn bã kia chính là phế linh căn. Hừ cái gì không di truyền, cố tình di truyền phế linh căn cho ta. Đúng là phụ thân cặn bã! 】
Phế linh căn?
Bộ Phàm tự nhiên biết khái niệm phế linh căn trong miệng Tiểu Mãn Bảo là gì, kỳ thật đó chính là linh căn thuộc tính ngũ hành.
Vì sao linh căn thuộc tính ngũ hành lại bị gọi là phế linh căn? Suy đến cùng, chỉ vì tốc độ tu luyện của nó cực kỳ chậm chạp.
Tới mức nếu không có tài nguyên, người mang linh căn thuộc tính ngũ hành sẽ rất khó tu luyện đến Trúc Cơ kỳ.
Bởi vì muốn nâng tu vi tới Trúc Cơ kỳ, nhất định phải ngưng tụ Trúc Cơ đạo thai trong cơ thể.
Mà thuộc tính linh căn càng ít, tỷ lệ thành công khi ngưng tụ Trúc Cơ đạo thai càng cao. Có thể nói linh căn thuộc tính ngũ hành thật sự rất hỗn tạp, cho nên cũng bị gọi là tạp linh căn, phế linh căn.
Thế nhưng, nếu đặt linh căn thuộc tính ngũ hành ở thời kỳ thượng cổ, nó lại được xưng là linh căn thuộc tính hoàn mỹ.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Đừng nghĩ đơn thuộc tính linh căn có tốc độ tu luyện nhanh, uy lực cũng rất mạnh, nhưng chắc chắn một điều, khi gặp được người có thuộc tính tương khắc với bản thân, thực lực sẽ suy giảm một mảng lớn.
Mà linh căn thuộc tính ngũ hành có thể hoàn mỹ tránh được điểm này.
Đáng tiếc.
Hiện giờ thiên địa linh khí trong Tu Tiên giới chỉ bằng một góc so với thời kỳ thượng cổ, thậm chí có thể dùng một từ cằn cỗi để hình dung. Trong khi đó linh căn thuộc tính ngũ hành cần tới lượng linh khí cực kỳ khổng lồ để tu luyện.
Đương nhiên.
Hắn biết những chuyện này, cũng nhờ hàng đêm nói chuyện phiếm với Đại Ny.
Lúc này, trong đầu lại truyền đến âm thanh Tiểu Mãn Bảo.
【 Tuy rằng linh căn hơi phế một tí, nhưng ai bảo mẫu thân xinh đẹp là thánh nữ Thiên Môn thánh địa, Thái sư tổ là đại trưởng lão Thiên Môn thánh địa, mẹ nuôi lại là các chủ Trân Phẩm các đệ nhất thương hội trong Tu Tiên giới Đại Ngụy. Về sau, ta căn bản không thiếu tài nguyên tu luyện. 】
Tiểu Mãn Bảo tỏ ra đắc ý cực kỳ.
Bộ Phàm không khỏi nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo hai má bánh bao của Tiểu Mãn Bảo.
Tại sao tiểu nha đầu này nói nhiều như vậy?
【 Phụ thân cặn bã đáng giận, lại dám nhéo mặt ta. Ngươi không biết mặt của cô nương là vị trí không được sờ loạn hay sao? 】
Bộ Phàm cười cười khi nghe âm thanh tức giận của Tiểu Mãn Bảo, sau đó hắn mới cảm thấy mỹ mãn ngồi trở lại vị trí của mình.
Không có việc gì thì trêu chọc tiểu nha đầu này cũng không tồi.
…
Tiểu Mãn Bảo mắng chửi một hồi lâu, vất vả lắm mới bình phục được tâm tình.
【 Nhưng mà nói ra thì trong khoảng thời gian này, phụ thân cặn bã đối xử với mẫu thân xinh đẹp và ta thực sự không tồi, hắn còn tự mình chăm sóc mẫu thân xinh đẹp ở cữ. 】
【 Nếu không có lão bạch liên, phải chăng phụ thân cặn bã vẫn sẽ đối xử tốt với mẫu thân xinh đẹp? 】
【 Không đúng không đúng! 】
【 Thiếu chút nữa đã bị biểu hiện bên ngoài của phụ thân cặn bã lừa gạt 】
【 Có lẽ ở kiếp trước phụ thân cặn bã cũng từng đối xử tốt với mẫu thân xinh đẹp, nhưng cặn bã vĩnh viễn là cặn bã, đây là sự thật không thể chối cãi được 】
【 Chỉ cần lão bạch liên kia xuất hiện, phụ thân cặn bã lập tức sẽ lộ ra bản tính 】
Nhớ tới chuyện kiếp trước, trong lòng Tiểu Mãn Bảo lại cực kỳ tức giận.
Kiếp trước khi phụ thân cặn bã muốn cưới lão bạch liên làm thiếp, trong lòng mẫu thân xinh đẹp rất khổ sở nhưng vẫn phải đồng ý.
Tính tình mẫu thân xinh đẹp khá lạnh lùng, sau khi phụ thân cặn bã cưới lão bạch liên đã không thèm nói chuyện với phụ thân cặn bã nữa.
Ban đầu lão bạch liên và tiểu bạch liên còn chịu an phận làm thiếp, nịnh bợ mẫu thân xinh đẹp.
Lúc ấy nàng còn cho rằng lão bạch liên và tiểu bạch liên tốt.