Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 312: Còn Muốn Đi Long Cung Mượn Binh Khí? (1)

Chương 312: Còn Muốn Đi Long Cung Mượn Binh Khí? (1)
【 Một quyền đánh ngã tu sĩ ư? Vậy sư huynh đầu trọc này đúng là Tề Võ Đế ở kiếp trước rồi! 】
Trước đó, Tiểu Mãn Bảo còn có chút hoài nghi.
Thế nhưng hiện giờ khi nghe xong những lời Tề Thạch nói, trong lòng nàng lại cảm thấy chắc chắn hơn.
Có thể nói nắm đấm của Tề Võ Đế kiếp trước chính là một quyền đánh đâu thắng đó, ngay tu sĩ Đại Thừa cũng bị nắm đấm của Tề Võ Đế đánh thành cặn bã.
【 Không nghĩ tới một thế hệ truyền kỳ ở kiếp trước Tề Võ Đế dĩ nhiên lại là sư huynh của ta! 】
Khóe miệng Tiểu Mãn Bảo chảy nước miếng ròng ròng.
【 Chỉ là vận khí của phụ thân cặn bã thật sự quá tốt, trước khi Tề Võ Đế trưởng thành đã thu hắn làm đệ tử 】
【 Không được, Tề Võ Đế phải đứng bên phía ta và mẫu thân xinh đẹp, nếu đối phương đứng bên phía phụ thân cặn bã, chẳng biết về sau hắn sẽ phiêu thành cái dạng gì 】
Tiểu Mãn Bảo đã hạ quyết tâm, khi lớn lên hơn chút nữa nàng nhất định phải mượn sức Tề Thạch.
Thế nhưng Tiểu Mãn Bảo đâu biết rằng những tâm tư trong lòng nàng đã sớm bị Bộ Phàm đứng bên cạnh nghe được rành mạch.
Bởi vậy chỉ sợ những tính toán nhỏ nhặt của tiểu nha đầu không dùng được.
"Tề Thạch, hai ngày nữa ngươi sẽ ra ngoài du lịch, nhìn xem có cần thứ gì không? Ta sẽ chuẩn bị cho ngươi?" Bộ Phàm cười nói.
"Ta cũng không có gì chuẩn bị, chỉ là ta không yên lòng về mấy hài tử trong thư viện, ta đi rồi, ai sẽ dạy võ nghệ cho bọn chúng?"
Tề Thạch thực sự thích sống trong thôn, cùng những hài tử kia luyện võ, cùng đám những kẻ cơ bắp Tống Lại Tử kia chạy trong ánh tà dương, những chuyện đó mang tới cho người ta cảm giác cực kỳ thoải mái an lành.
Thế nhưng, vì tìm kiếm sự tiến triển trên mặt võ đạo, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn rời khỏi nơi này.
【 Cái gì? Tề Võ Đế phải rời đi? Vì sao chứ? 】
Nghe âm thanh khiếp sợ của Tiểu Mãn Bảo, Bộ Phàm cười nhạt một tiếng: "Ngươi cứ yên tâm về chuyện trong thư viện, ta sẽ để Tống Lại Tử tiếp nhận vị trí của ngươi."
"Vậy là tốt rồi!"
Tề Thạch gật đầu, võ nghệ của Tống Lại Tử cũng coi như tạm ổn, hoàn toàn đủ để dạy mấy hài tử kia.
"Tề Thạch, không phải vừa rồi ngươi đã nói ngươi đắc tội với môn phái tu tiên sao? Hiện giờ ngươi đi ra ngoài chỉ sợ sẽ có nguy hiểm?" Bỗng nhiên Đại Ny nhíu mày lại.
【 Đúng vậy, đúng vậy, Tề Võ Đế, hiện tại ngươi rời khỏi thôn rất nguy hiểm, người của Thiên Cương tông đuổi giết ngươi nơi nơi. Ngươi ở lại thôn mới là an toàn nhất! 】
Trong lòng Bộ Phàm rất muốn chửi ầm lên.
Nếu không phải hắn giải quyết hai tu sĩ Thiên Cương tông kia, chỉ sợ vài ngày nữa sẽ có một đoàn tu sĩ tìm tới tận cửa.
"Không sao, thiên hạ rộng lớn như vậy, sao bọn họ có thể tìm được ta?" Tề Thạch vỗ vỗ bộ ngực: "Hơn nữa nếu bọn họ dám đến tìm ta, ta giết, á không đúng, ta đánh bọn họ trở về!"
"Ừm, vậy khi ngươi ra ngoài du lịch nhớ chú ý một chút!"
Vốn dĩ tính tình của Đại Ny đã lạnh lùng, bình thường lại không tiếp xúc nhiều với Tề Thạch, có thể nói tới mức này cũng bởi nể mặt hắn là đệ tử của phu quân.
Hơn nữa Tề Thạch lại trêu chọc vào Thiên Cương tông đại tông môn nhất đẳng của Đại Thục, nếu để cho Tề Thạch tiếp tục ở lại trong thôn, ngược lại sẽ mang nguy hiểm tới cho phu quân và thôn dân.
【 Mẫu thân xinh đẹp, hắn chính là Tề Võ Đế tương lai nha! 】
Tiểu Mãn Bảo đang muốn kháng nghị, thế nhưng nàng người nhỏ lời nhẹ, mặc kệ nàng kêu như thế nào, người ở bên ngoài cũng chỉ nghe thấy những âm thanh "Anh anh" liên tục.
Bộ Phàm lắc đầu.
Ngay cả Đại Ny cũng có thể nhìn ra cứ để Tề Thạch ở lại trong thôn chẳng khác nào một quả bom nổ chậm.
Tại sao tiểu nha đầu này lại không nhìn ra?
Còn Tiểu Lục Nhân và Tề Thạch? Cũng bởi vấn đề tuổi tác, căn bản quan hệ giữa hai người không quá thân mật, cho nên hắn cũng không có cảm giác gì khi biết chuyện Tề Thạch rời đi.

Ngày hôm sau, lúc đám người Tống Lại Tử biết được chuyện Tề Thạch sắp rời đi, không nói hai lời đã lôi kéo Tề Thạch uống hết một đêm rượu.
Hai ngày sau, các hương thân trong thôn và đám học trò thư viện cùng nhau tiễn đưa Tề Thạch, Tề Thạch có chút xúc động, nhưng vì tu luyện võ đạo, hắn nhất định phải rời khỏi.
"Tề Thạch, ngươi mang theo bùa hộ mệnh này đi!"
Bộ Phàm giao Phật Chủ Xá Lợi cho Tề Thạch.
Tác dụng của Phật Chủ Xá Lợi chính là gia tăng phúc vận và miễn trừ tai hoạ cho người mang theo nó.
Hơn nữa hắn còn khắc vài đạo trận pháp phòng ngự ở bên ngoài Phật Chủ Xá Lợi, hy vọng có thể trợ giúp một chút cho Tề Thạch.
Dù sao Tề Thạch cũng là đệ tử của hắn, người làm sư phụ như hắn cũng phải tỏ vẻ một chút.
"Cám ơn sư phụ!" Tề Thạch dập đầu thật mạnh lên mặt đất.
"Được rồi, được rồi!” Bộ Phàm đột nhiên có chút không nỡ.
Hắn âm thầm thở dài.
Những năm gần đây hắn đã tiễn đưa biết bao nhiêu người rồi.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt của mọi người, Tề Thạch đeo bọc đồ trên lưng, sải bước đi lên con đường không biết.
【 Tề Võ Đế, ngươi đi thong thả, hy vọng lần sau khi gặp lại ngươi, ngươi còn có thể nhớ kỹ ta, sư muội của ngươi! 】
Tiểu Mãn Bảo có chút không nỡ, nàng mới biết Tề Võ Đế được vài ngày đã ly biệt rồi.
Phụ thân cặn bã đáng giận. Vì sao lại buộc Tề Võ Đế phải rời đi? Ô ô.
Bộ Phàm: "..."
Tại sao hắn cứ có cảm giác Tiểu Mãn Bảo rất sùng bái Tề Thạch nhỉ?
Nếu muốn dùng một từ chính xác để hình dung, thì đó nhất định là mê muội.

Theo thời gian trôi đi, hình bóng Tề Thạch cũng dần dần phai nhạt trong lòng thôn dân.
Các hương thân trong thôn vẫn như trước mặt trời mọc làm việc, mặt trời lặn nghỉ ngơi, đám học trò thư viện vẫn chuyên tâm đọc sách biết chữ như xưa, ngay cửa thôn đại hoàng cẩu vẫn gục đầu một chỗ thè lưỡi như ngày hôm trước.
Tiểu Mãn Bảo cũng khôi phục lại vẻ hoạt bát từ trong vui buồn chia xa.
Ngày này, Đại Ny có việc phải tới nhà mẹ đẻ một chuyến, vừa lúc thư viện nghỉ, Bộ Phàm ở nhà trông hài tử.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất