Chương 311: Tiểu Tu Sĩ
Chỉ là Thiên Cương tông có chút khó xử lý.
Từ những nội dung Tiểu Mãn Bảo suy nghĩ, có thể biết Thiên Cương tông này là đại tông môn nhất đẳng của Đại Thục.
Môn phái như vậy chỉ sợ có không hề ít tu sĩ với thực lực lợi hại hơn Bạch Tố Tố.
Nếu vậy… chỉ có thể ủy khuất Tề Thạch.
…
Ở một nơi nào đó trong cung điện thuộc Thiên Cương tông tại Đại Thục vương triều, một lão ông đầu bạc tức giận: "Dám giết đệ tử tông môn ta, bất kể là ai, lão phu nhất định phải đem ngươi trừu hồn luyện phách!"
…
Ca Lạp thôn.
Trở lại trong thư viện, đầu tiên Bộ Phàm gọi Tề Thạch tới thư phòng.
"Tề Thạch, ngươi tới nơi này cũng được một khoảng thời gian!" Bộ Phàm cười nhìn về phía Tề Thạch nói.
"Đã được một khoảng thời gian!"
Tề Thạch lộ vẻ mặt nghi hoặc, tại sao sư phụ lại hỏi hắn về vấn đề này?
"Ừm, ngươi có nghĩ tới chuyện ra ngoài xông xáo một chút hay không?" Bộ Phàm đứng lên.
"Ta cảm thấy ở trong thôn rất tốt!" Tề Thạch gãi gãi đầu.
"Ngươi không thể có loại ý tưởng này được. Ngươi có biết nam nhi chí ở tứ phương, chỉ biết an phận trong một góc, không thể thành đại sự!" Bộ Phàm chân thành nói.
"Vậy sư phụ thì sao?" Tề Thạch theo bản năng trả lời.
Bộ Phàm: “..."
Còn có thể nói tiếp sao?
"Con đường của mỗi người khác nhau. Tề Thạch, ngươi có thắc mắc tại sao hai năm này, võ đạo của ngươi vẫn không có một tia tiến bộ không?" Bộ Phàm vội ho một tiếng, hỏi ngược lại.
“Đã khiến sư phụ thất vọng rồi!" Tề Thạch lập tức ủ rũ.
Dù hắn biết võ đạo phân chia là Minh Kình và Ám Kình, thế nhưng bất kể hắn tu luyện như thế nào, trong hai năm qua vẫn chẳng có một chút tiến triển.
"Ngươi hiểu lầm ý tứ của ta rồi. Ta chỉ muốn ngươi hiểu được, nếu ngươi tiếp tục ở trong thôn, vậy võ đạo của ngươi sẽ không tiến bộ được. Chi bằng ngươi đi ra thế giới bên ngoài nhìn xem, nói không chừng sẽ có những thu hoạch không thể tưởng tượng được." Bộ Phàm vỗ vỗ bả vai Tề Thạch.
"Sư phụ, ngươi nói thật ư?" Nhất thời ánh mắt Tề Thạch nở rộ hào quang.
"Không thử làm sao biết?" Bộ Phàm cười hỏi ngược lại.
"Sư phụ, ta hiểu, bây giờ ta lập tức rời khỏi thôn!"
Tề Thạch đã hạ quyết tâm, trong mắt cũng bốc lên ý chí chiến đấu hừng hực.
"Không cần gấp như vậy, dù sao phải rời khỏi thôn, chậm một hai ngày cũng không sao!" Bộ Phàm cười nói.
Sở dĩ hắn để cho Tề Thạch rời khỏi thôn cũng vì suy nghĩ cho các hương thân trong thôn.
Dù sao Thiên Cương tông kia chính là đại tông môn, chỉ sợ có không ít tu sĩ Hợp Thể một khi bọn họ vào thôn, vậy sẽ rất nguy hiểm.
Hơn nữa ở kiếp trước Tề Thạch đã bộc lộ tài năng trong những lần Thiên Cương tông đuổi giết, sau đó mới thuận lợi trở thành Võ Đế, cũng có nghĩa đó mới là con đường hắn nên đi.
Hắn làm như vậy chỉ là thuận theo thiên đạo tự nhiên thôi.
Ừm, đúng vậy, chính là như vậy.
…
"Sư nương, ta qua đây kiếm bữa cơm!"
Sau khi thư viện tan học, bởi vì Tề Thạch phải rời khỏi thôn nên Bộ Phàm đã mời Tề Thạch về nhà mình ăn một bữa cơm chia tay.
Vốn dĩ Đại Ny còn muốn chờ Bộ Phàm trở về mới nói chuyện của Tề Thạch, nhưng không nghĩ tới Tề Thạch lại theo hắn cùng trở về.
"Là ngươi sao? Cứ ngồi chơi một chút đi, đồ ăn sắp xong rồi!"
Trong lòng Đại Ny nghi hoặc, kỳ thật nàng cũng không tin tưởng những lời hai tu sĩ Thiên Cương tông kia nói, nhưng nàng cảm thấy mình nên bảo trì cảnh giác với Tề Thạch.
"Được, sư nương!" Tề Thạch cười cười, đi tới phía trước xe đẩy: "Tiểu sư muội, ta là tam sư huynh của ngươi!"
【 Người này là Tề Võ Đế? Tại sao không quá giống nhỉ? 】
Tiểu Mãn Bảo tỏ vẻ có chút hoài nghi.
Ở kiếp trước, nàng cũng chưa từng gặp Tề Võ Đế kia.
Nhưng theo những lời đồn đại, Tề Võ Đế kia là một hán tử cả người đầy cơ bắp.
Vậy tên đầu trọc mặc một bộ bạch y, ôn tồn lễ độ trước mắt nàng là ai?
Mà lúc này, Đại Ny gọi Bộ Phàm vào phòng bếp: "Bộ Phàm ca, chàng có biết lai lịch của Tề Thạch không?"
Bộ Phàm biết Đại Ny muốn hỏi cái gì nên cười nói:
"Đương nhiên là biết, Tề Thạch là một tên võ si, một lòng chuyên tâm nghiên cứu võ nghệ, thậm chí vì tập võ nên hắn đi từ Đại Thục qua Đại Ngụy. Tại sao đột nhiên nàng lại hỏi chuyện của hắn?"
Đại Ny nhíu mày lại.
Vừa rồi nàng cũng nhìn qua Tề Thạch, đúng là trên người Tề Thạch chẳng có một chút linh khí dao động nào, ngược lại huyết khí cực kỳ tràn đầy, rất giống một vũ phu.
"Không có việc gì, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi!"
Đại Ny lắc đầu, nàng nghĩ mãi không ra, tại sao người của Thiên Cương tông phải đuổi giết một vũ phu?
Xem ra chỉ có thể tới trước mặt hỏi Tề Thạch.
Nếu Tề Thạch dám làm ra chuyện bất lợi với phu quân.
Đại Ny cụp mắt xuống, hàn quang chợt lóe trong mắt.
Lúc ăn cơm, Đại Ny đưa mắt nhìn về phía Tề Thạch: "Đúng rồi, Tề Thạch, ta nhớ rõ ngươi tới từ Đại Thục, vậy vì sao ngươi lại tới Đại Ngụy chúng ta?"
"Việc này ư? Không dối gạt sư nương, kỳ thật ta đắc tội một môn phái tu tiên ở Đại Thục!" Tề Thạch xoa cái mũi cười nói.
"Vì sao ngươi lại đắc tội một môn phái tu tiên?"
Đại Ny nghi hoặc, chẳng lẽ môn phái tu tiên này là Thiên Cương tông?
"Nên nói như thế nào nhỉ? Chỉ là trên đường, ta gặp một tiểu tu sĩ ức hiếp người thường. Ta không quen nhìn chuyện như thế cho nên đánh hắn một trận, không nghĩ tới tiểu tu sĩ kia chạy về gọi sư phụ hắn, sau đó ta lại cho sư phụ hắn một quyền đó đó!" Tề Thạch nói.
"Một quyền đó đó là sao?" Tiểu Lục Nhân hiếu kỳ nói.
"Chính là một quyền đánh ngã!"
Tề Thạch ngượng ngùng không muốn nhắc tới từ đánh chết trước mặt hài tử.
"Tu sĩ kia cũng quá kém cỏi, vậy mà bị ngươi một quyền đánh ngã!" Tiểu Lục Nhân mắng chửi.
"Đúng là thực lực của hắn rất bình thường!" Tề Thạch gật đầu đồng ý.
Bộ Phàm giật giật khóe miệng.
Tu sĩ Nguyên Anh có thực lực bình thường?
Vậy Tề Thạch này trở nên bình thường từ bao giờ vậy?
"Hoá ra là như vậy!" Đại Ny đã hiểu rõ.
Nàng cũng biết Thiên Cương tông ở Đại Thục nổi tiếng về tính cách thích bao che khuyết điểm.
Chỉ cần trêu chọc phải đệ tử của bọn họ, bình thường chẳng bao giờ có quả ngọt để ăn.