Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 97: Tiểu Cô Cực Phẩm (2)

Chương 97: Tiểu Cô Cực Phẩm (2)
"Người đã không có việc gì nữa, bây giờ có thể nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Bộ Phàm đứng lên, chắp tay, nhìn cả nhà Chu nãi nãi một cái.
Các thôn dân lúc này mới lấy lại tinh thần, cùng hướng ánh mắt nhìn về phía Chu Minh Châu.
"Đúng vậy đó, Minh Châu, sao đang yên đang lành ngươi lại nhảy sông thế?"
Đối mặt với lời hỏi thăm của thôn dân xung quanh, Chu Minh Châu cúi thấp đầu không nói chuyện.
"Còn không phải là do Lưu gia của Thanh Cao thôn sao, nếu không phải là bởi vì bọn họ, sao tiểu cô lại muốn tự sát chứ?"
Người nói chuyện là đại tẩu của Chu Minh Châu, giờ phút này đại tẩu của Chu Minh Châu nghiến răng nghiến lợi.
"Đại tẩu của Minh Châu à, Lưu gia mà ngươi nói, là nhà chồng tương lai kia của Minh Châu sao?"
Có thôn dân liên tưởng đến cái gì đó, đột nhiên hỏi.
Bộ Phàm nhíu mày suy nghĩ.
Thật sự nhớ là có chuyện như vậy.
Chu Minh Châu có một vị hôn phu họ Lưu, tên là gì thì hắn không biết, bởi vì căn bản không có ai nói chuyện này với hắn.
Còn tại sao mà hắn biết, là bởi vì năm ngoái vị hôn phu kia của Chu Minh Châu trúng tú tài.
Lúc ấy chuyện vị hôn phu của Chu Minh Châu trúng tú tài rất xôn xao ở trong thôn.
Rất nhiều thôn dân đều đến Chu gia chúc mừng.
...
Sau đó.
Nghe một lượt lời đại tẩu của Minh Châu kể, Bộ Phàm cũng coi như hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Hoá ra là vị hôn phu Lưu An của Chu Minh Châu, lấy lý do Chu Minh Châu không tuân thủ nữ tắc, định từ hôn, Chu Minh Châu nghĩ quẩn, dùng cái chết để tỏ ý, nên mới gây ra tình huống này.
Câu chuyện này có phần giống với Trần Thế Mỹ bỏ rơi vợ con.
Phải biết rằng, trước kia khi còn chưa hứa hôn với Chu gia, cuộc sống của Lưu gia trôi qua chỉ có một chữ nghèo.
Sau này khi hứa hôn với Chu gia rồi, có Chu gia thỉnh thoảng tiếp tế, cuộc sống của Lưu gia mới tốt hơn một chút.
Thậm chí có thể nói như này, Lưu An có thể đỗ tú tài, có hơn phân nửa công lao là của Chu gia.
"Con mẹ nó, thật sự coi rằng người của Ca Lạp thôn chúng ta dễ ức hiếp à? Nói ai không tuân thủ nữ tắc, Tống Lại Tử ta đây còn tin, nhưng nói Minh Châu không tuân thủ nữ tắc, dây dưa với nam nhân khác thì có đánh chết ta cũng không tin!"
Tống Lại Tử vén tay áo lên, dáng vẻ như muốn đánh nhau.
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật.
Tên Tống Lại Tử này cũng quá không biết nói chuyện rồi.
Lúc này lại còn đâm một đao vào tim của Minh Châu.
Có điều lời của Tống Lại Tử lại nhận được sự tán thành của thôn dân xung quanh.
Thật sự là Lưu gia viện cớ quá tệ, vậy mà lại nói Chu Minh Châu không tuân thủ nữ tắc, nói ra điều này thì cũng phải có người tin chứ!
Sau khi Chu Minh Châu tỉnh lại vẫn luôn khóc dữ dội.
Bộ Phàm thấy tâm trạng của Chu Minh Châu không ổn định, liền bảo cả nhà Chu nãi nãi mang Chu Minh Châu về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Thôn dân xung quanh lắc đầu.
Đối với chuyện Chu Minh Châu sẽ bị từ hôn, từ rất sớm người trong thôn đã có nghị luận rồi.
Dù sao thì Lưu gia kia xác thật là nghèo nhưng tên Lưu An này lớn lên trông lại không tệ, lại còn là một người đọc sách.
Mà Chu Minh Châu thì sao.
Cái tiếng hay ăn lười làm của nàng đã vang danh khắp trong thôn.
Nhưng ai bảo Chu Minh Châu là nữ đinh duy nhất của Chu gia chứ, lại còn là đứa con mà phu phụ Chu lão căn về già mới sinh được, đương nhiên là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong tay sợ nát rồi.
Hơn nữa Chu Minh Châu sinh ra không bao lâu thì bụng của hai người tẩu tẩu vẫn luôn không có động tĩnh lại đột nhiên mang thai.
Chuyện này khiến cho hai vị tẩu tử của Chu Minh Châu cảm thấy là Chu Minh Châu mang phúc khí tới, cũng càng yêu thương Chu Minh Châu hơn, ngay cả nhi tử mà các nàng sinh hạ cũng phải xếp ở đằng sau.
Có người nhà như vậy, không chỉ nuôi Chu Minh Châu trở nên mập mạp mà còn tạo cho Chu Minh Châu tính nết hay ăn lười làm.
Bộ Phàm vốn tưởng rằng chuyện này sẽ cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau, Tống Lại Tử lại vội vã chạy tới tư thục.
"Thôn trưởng, không xong rồi, Chu Minh Châu lại xảy ra chuyện rồi!"
"Không phải lại nhảy sông rồi chứ?" Bộ Phàm cau mày nói.
"Lần này không phải nhảy sông, là treo cổ, lại còn làm gãy cả xà nhà, thôn trưởng, ngươi nói một cái xà nhà to như thế sao mà Chu Minh Châu lại làm gãy được nhỉ?"
Đây là trọng điểm sao?
"Nhưng mà Chu Minh Châu không bị treo chết, chỉ là bị xà nhà đập ngất thôi!"
Bộ Phàm cạn lời rồi.
Treo cổ không làm sao ngược lại bị xà nhà đập cho ngất.
Tình huống này hắn không còn gì để nói.
...
Đến nhà của Chu lão căn.
Lúc này, bên ngoài căn nhà của Chu lão căn có không ít thôn dân vây quanh, đều nghểnh cổ nhìn vào trong.
Đừng hiểu lầm, mọi người là xuất phát từ lòng quan tâm đối với Chu Minh Châu.
"Thôn trưởng, cuối cùng ngươi cũng tới rồi, ngươi mau xem xem Minh Châu đây là bị làm sao thế?"
Cả nhà Chu lão căn thấy Bộ Phàm đến, lập tức kéo hắn đi vào phòng của Chu Minh Châu.
Bởi vì mức độ được yêu thương của Chu Minh Châu ở Chu gia nên cách bày trí phòng của Chu Minh Châu cũng khác với những gia đình bình thường, màn lụa màu đỏ, bàn trang điểm, gương đồng, bên trong còn có một mùi hương phảng phất như có như không.
Có điều lúc này mùi máu tanh trong phòng càng nồng hơn một chút.
Bộ Phàm bước lên trước.
Liếc nhìn Chu Minh Châu đang bất tỉnh nhân sự.
Lúc này trên đầu Chu Minh Châu bị nhiễm máu tươi được dùng vải quấn chặt.
"Thôn trưởng, mang hòm thuốc tới cho ngươi rồi đây!"
Vào đúng lúc này, Tống Lại Tử thở hổn hển mang hòm thuốc đưa cho Bộ Phàm.
"Ngươi vất vả rồi!" Bộ Phàm nhận hòm thuốc xong, bắt mạch cho Chu Minh Châu.
"Sao rồi? Thôn trưởng!" Chu lão căn vẫn luôn đau lòng vì khuê nữ này, thấy Bộ Phàm thu tay lại, trong lòng không khỏi nổi lên mấy phần khẩn trương.
"Người không có việc gì." Bộ Phàm cười nói.
"Nhưng sao vẫn còn chưa tỉnh lại vậy?" Chu lão căn sốt ruột nói.
"Đầu của Minh Châu bị xà nhà đập trúng, sao có thể tỉnh lại nhanh như vậy được, có điều ta đoán chừng phải ba bốn ngày mới có thể tỉnh lại." Bộ Phàm an ủi.
"Vậy thì quá tốt rồi!"
Trong lòng cả nhà Chu lão căn nhất thời tựa như đá rơi xuống đất, đều thở phào một hơi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất