Đại Boss Tân Thủ Thôn

Chương 98: Trở Về Rồi

Chương 98: Trở Về Rồi
"Chu gia gia, lần này Minh Châu lại vì chuyện gì mà tự sát thế?" Trong lòng Bộ Phàm có chút suy đoán, nhưng hắn vẫn vô thức mà hỏi.
"Còn có thể là vì cái gì? Không phải do tên súc sinh Lưu An kia sao, một mực nói muội tử nhà ta cấu kết với nam nhân khác, muốn từ hôn. Muội tử của ta lại ngốc, nhận định tên súc sinh Lưu An này, nói cái gì mà không gả cho Lưu An thì nàng không muốn sống nữa!"
Đại ca của Chu Minh Châu nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta muốn đi tìm Lưu gia nói lý, Minh Châu lại không chịu, nói là nếu tới Lưu gia gây rối thì Lưu gia sẽ càng không muốn nàng nữa."
"Thật không nhìn ra, Minh Châu lại là kiểu người si tâm!" Tống Lại Tử chậc chậc lưỡi nói.
Bộ Phàm lườm Tống Lại Tử một cái.
Đã lúc nào rồi mà còn nói lời châm chọc ở đây.
Tống Lại Tử bị trừng mắt thì rụt rụt cổ, không nói nữa.
"Ài, kỳ thực việc này cũng trách chúng ta, quá nuông chiều Minh Châu!" Chu lão căn thở dài, trong lòng vừa hối hận vừa đau lòng cho khuê nữ của mình.
Bộ Phàm không tiện nói gì.
Sau khi xử lý đơn giản vết thương cho Chu Minh Châu xong, kê một vài phương thuốc chữa trị vết thương cho một nhà Chu lão căn liền cáo từ rời đi.
"Thôn trưởng, ngươi nói Chu Minh Châu này có ngốc hay không chứ, vì một tên nam nhân mà đòi sống đòi chết. Ta thấy tên Lưu An kia cũng chẳng có gì tốt, ngoại trừ dáng dấp giống đàn bà, tay nhỏ chân nhỏ, không thể gánh không thể vác ra thì còn gì đâu?" Tống Lại Tử chậc chậc nói.
"Ngươi đừng có nói người khác, nếu như ngày nào đó Tây Thi đậu phụ không cần ngươi nữa, ngươi sẽ thế nào hả?" Bộ Phàm mỉm cười hỏi ngược lại.
"Ta..."
Cổ họng Tống Lại Tử thoáng nghẹn lại.
Cuối cùng bày ra dáng vẻ trông rất hán tử: "Chỉ có ta không cần nàng, không có chuyện nàng sẽ không quan tâm ta!"
Bộ Phàm lắc đầu.
Chắp tay đi ở phía trước.
"Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta thề nguyền sống chết."
...
Trời tối người im.
Một đạo thân ảnh chậm rãi đáp xuống sân nhà Chu lão căn, sau đó là tiểu bạch lư, trên lưng tiểu bạch lư còn có một bé gái đáng yêu.
"Ca, có phải huynh lại muốn tạo mộng cho Chu Minh Châu không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỏa Kỳ Lân kích động nói.
"Đợi chút nữa không phải muội sẽ biết sao!"
Bộ Phàm đi trước một bước tiến vào gian phòng của Chu Minh Châu.
Liếc nhìn Chu Minh Châu đang nằm trên giường không nhúc nhích.
Mặt nhỏ của Hỏa Kỳ Lân đặc biệt kích động.
Không chớp mắt nhìn chằm chằm Bộ Phàm thi triển chiêu thần thông thần bí kia lần nữa.
Chỉ chốc lát sau.
Ngón tay Bộ Phàm chỉ một điểm, lập tức xuất hiện một chùm sáng, rơi xuống trước trán Chu Minh Châu.
"Cũng tạm rồi, chúng ta có thể đi rồi!" Bộ Phàm xoay người muốn rời đi, nhưng Hỏa Kỳ Lân ở bên cạnh lại mấp máy miệng.
"Hết rồi à?"
Mặt nhỏ của Hỏa Kỳ Lân hiện ra vô số dấu hỏi chấm.
"Bằng không thì muội tưởng sao?"
Bộ Phàm mỉm cười nhàn nhạt, ra khỏi gian nhà của Chu Minh Châu.
"Ca, sao lần này lại không có huyễn cảnh thế?" Hỏa Kỳ Lân vội vàng đuổi theo.
"Xem một lần hai lần là được rồi, xem nhiều sẽ bị chửi đấy!" Bộ Phàm cười nói.
Chửi á?
Mặc dù Hỏa Kỳ Lân không biết chửi là cái quỷ gì, nhưng vẫn có thể đoán ra nghĩa của nó.
"Không có đâu, muội cảm thấy rất thú vị mà, ca, huynh cho muội nhìn xem rốt cuộc Chu Minh Châu nằm mơ thấy gì đi mà, có được không?"
Hỏa Kỳ Lân đung đưa cánh tay Bộ Phàm, làm nũng nói.
"Đừng tưởng rằng ra vẻ đáng yêu là có tác dụng, ta không mắc bẫy đâu!"
Nhìn bóng người ở đằng xa, Hỏa Kỳ Lân lập tức chu miệng nhỏ.
"Quỷ hẹp hòi!"
"Ca, đó không phải là hướng về nhà mà!"
Thấy hướng Bộ Phàm bay đi, Hỏa Kỳ Lân lập tức ngồi trên lưng tiểu bạch lư đuổi theo.
...
Hai ngày sau.
Chu Minh Châu mơ màng tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Nhìn căn phòng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
"Nương, tiểu muội tỉnh lại rồi!"
Lúc này, bên cạnh truyền tới một âm thanh cực kỳ kích động.
"Đại tẩu?"
Nhìn đại tẩu tràn đầy vui mừng ở trước mặt, Chu Minh Châu giật mình.
Sau đó.
Một nhà hơn mười người của Chu lão căn lập tức chen vào gian phòng.
"Minh Châu, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con dọa nương sợ muốn chết có biết không hả?"
Chu a bà thấy Chu Minh Châu tỉnh lại, vui tới chảy nước mắt, tiến lên trước gắt gao ôm chặt Chu Minh Châu.
"Nương! ?"
Vành mắt của Chu Minh Châu cũng đỏ lên.
Nhìn từng người thân vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cha, nương, đại ca, nhị ca, đại tẩu, nhị tẩu... nước mắt của nàng thoáng cái liền chảy ra.
Nàng vậy mà lại trở về rồi.
Trở về ngôi nhà yêu thương nàng kia.
"Tiểu muội, sao muội lại ngốc như vậy chứ, nếu muội thật sự thích tên Lưu An kia thì cùng lắm là đại ca vắt hết óc trói tên Lưu An kia mang tới cho muội!"
Đại ca của Chu Minh Châu là người thô lỗ, cũng không biết nói những lời an ủi người khác, dù sao chỉ cần có thể dỗ muội muội vui vẻ thì chuyện gì hắn cũng làm.
"Không sai!"
Nhị ca của Chu Minh Châu gật đầu, bày ra dáng vẻ giống như chỉ cần Chu Minh Châu đồng ý là hai người bọn họ lập tức trói tên Lưu An kia mang về để thành hôn với tiểu muội nhà mình.
"Đại ca, nhị ca!"
Nước mắt của Chu Minh Châu lại lần nữa chảy xuống.
"Muội không muốn đại ca, nhị ca, vì muội mà rơi đầu, muội chỉ muốn đại ca, nhị ca sống thật tốt!"
Đại ca và nhị ca của Chu Minh Châu liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ cho rằng bọn họ nói như vậy thì muội tử nhà mình phải nên vui vẻ mới đúng, sao lại bắt đầu khóc rồi?
"Xem hai người các ngươi dọa tiểu muội thành cái dạng gì rồi?" Đại tẩu của Chu Minh Châu trợn mắt lườm hai người đàn ông ngốc nghếch một cái: "Tiểu muội là lo lắng cho các ngươi đấy!"
"Chúng ta đây còn không phải vì thấy tiểu muội luyến tiếc tên Lưu An kia sao!"
Đại ca cùng nhị ca của Chu Minh Châu ngây ngốc gãi đầu.
"Các ngươi bớt nói một câu đi!"
Đại tẩu và nhị tẩu của Chu Minh Châu vội vàng lôi kéo tên đàn ông ngốc nhà mình, thấp giọng nói:
"Tiểu muội vừa mới tỉnh lại, đừng nhắc cái tên Lưu An kia ở trước mặt tiểu muội!"
Đại ca và nhị ca của Chu Minh Châu lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Trước kia, tiểu muội vì tên Lưu An đó mà tự sát những hai lần.
Bây giờ tiểu muội vừa mới tỉnh lại, lại nhắc tới Lưu An, thì không biết tiếp theo sẽ làm ra chuyện gì đâu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất