Chương 299: Lập tức cứu viện (2)
Vị đệ tử Huyền Kiếm tông lưng đeo kiếm hộp thản nhiên nói: "Có lẽ Thú Linh tông các ngươi đưa ra điều kiện quá cao, hù hắn chạy mất!"
Nghe xong lời này, sắc mặt Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh đều trầm đi vài phần.
"Cao thì thế nào?"
Hồng Báo của Thú Linh tông lại nở nụ cười lạnh, lười biếng nói: "Chuyện này vốn là một người nguyện ý đánh một người nguyện ý bị đánh, hắn không đồng ý, Thú Linh tông chúng ta sẽ không ra tay. Lẽ nào hắn còn có thể gác đao lên cổ chúng ta buộc chúng ta phải tới cứu viện hay sao?"
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Lời còn chưa rơi, bỗng nhiên từ xa xa truyền tới tiếng nổ tung. Ở phía đông nam có hỏa quang xông thẳng lên trời.
"Có chuyện gì vậy?"
Mấy vị chân truyền lập tức kinh hãi, bước nhanh lên đỉnh núi, từ xa xa nhìn lại: "Có người đấu pháp sao?"
"Không giống như đang đấu pháp, giống như Bạo Viêm Phù..."
"Chung quanh nơi này ngay cả ma vật cũng không còn, sử dụng Bạo Viêm Phù làm gì?"
Trong vô số tiếng suy đoán, Lữ Tâm Dao bỗng nghĩ tới một khả năng, sắc mặt lập tức biến đổi: "Không thể nào?"
Qua không bao lâu, ngay lúc mấy vị chân truyền đều đang thương lượng xem có cần phải bay qua kiểm tra tình huống một chút không, đột nhiên trong hư không đạo đạo linh quang lưu chuyển, ngọc phù truyền tin của bọn hắn đều nhận được vài đạo thần niệm. Sau khi xem xong, sắc mặt tất cả chân truyền đều lập tức trở nên tái nhợt, quả thực như gặp quỷ. Đám người nhìn nhau, đều có thể nhìn ra gương mặt như lạc hồn của đối phương!
"Bát Hoang Vân Đài của tứ đại tiên môn bị nổ tung..."
"Này... Đến cùng đã có chuyện quái gì xảy ra?"
Trong lòng Lữ Tâm Dao máy động, một hồi lâu sau mới hơi gian nan mở miệng: "... Hắn đã gác đao lên trên cổ chúng ta!"
...
...
Không được một nén hương, tứ đại tiên môn đã loạn tung tùng phèo.
Lúc đầu bọn hắn đang khoái lạc, vui mừng thu thập linh dược của bọn hắn trong Ma Tức hồ. Vừa nghe được tin tức này, bọn hắn trực tiếp ngu ra, ném linh dược trong tay phóng thẳng về phía Bát Hoang Vân Đài. Sau đó từng bước từng bước, ngơ ngác sững sờ nhìn Vân Đài chỉ còn khói đen bốc lên. Tâm cảnh phảng phất như chỉ nháy mắt đã trải qua biến đổi nghiên trời lệch đất, có chút tuyệt vọng quanh quẩn trong lòng...
"Này... Đây chính là phương pháp hắn buộc chúng ta đi cứu viện sao?"
Ở phụ cận Bát Hoang Vân Đài của Bách Hoa cốc, chúng đệ tử tiên môn, tứ đại chân truyền đều đã đến, đều ngây ngốc nhìn một vùng phế tích trước mắt.
Lúc này, Tiêu sư tỷ - đệ tử chân truyền lớn tuổi nhất - đã phẫn nộ vô cùng, bỗng nhiên hung tợn nhìn về phía Tiểu Viên sư huynh và Lữ Tâm Dao, lớn tiếng hét lên: "Ta đã nói các ngươi phải suy nghĩ tới mặt mũi tiên môn, tuy muốn lấy chút bồi thường cũng không thể ép bọn hắn tới đường cùng! Đến cùng ngươi đã đề ra ý kiến quá đáng gì, lại có thể khiến hai người kia làm ra chuyện điên cuồng bực này?"
"Chúng ta... Chúng ta cũng không nói gì..."
Vẻ mặt Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh đều hơi tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Tiêu sư tỷ, chuyện này cũng không thể trách Tâm Ngọc và Viên Nhai. Nói vậy, hẳn hai đệ tử Thanh Dương tông kia cũng đã dự liệu được vào thời điểm tứ đại tiên môn cứu viện sẽ không quá tận tâm, cho nên mới dùng phương pháp này, buộc chúng ta không thể không đi cứu viện?"
Một vị chân truyền Bách Hoa cốc khác thở dài, nhỏ giọng nói: "Vấn đề là hiện tại chúng ta nên làm như thế nào đây?"
Lúc này, đệ tử Bách Hoa cốc bên cạnh đã sớm nghe rõ chân tướng sự tình, mỗi người đều lòng đầy căm phẫn, đã sớm bị đốt lên lửa giận, sôi nổi kêu lớn: "Mau mau mau, mau đi tróc nã hai tên đệ tử Thanh Dương tông to gan lớn mật kia. Bọn hắn dám làm ra chuyện điên cuồng bực này, vốn là tử địch của Bách Hoa cốc chúng ta, nhất định phải bắt được bọn hắn, chém thành muôn mảnh mới có thể tiêu tan cơn hận này..."
"Đúng, nhất định phải bắt hai người bọn hắn lại, nếu không Bách Hoa cốc ta còn mặt mũi nào mà tồn tại nữa?"
Trong vô số tiếng rống to, Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc bỗng lạnh lùng nhìn về phía Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh, âm trầm nói: "Giữa Tứ đại Vân Đài cách nhau cũng không gần, muốn hủy diệt Vân Đài cũng không phải chuyện dễ, sao hai người bọn hắn có thể làm được?"
Sắc mặt Lữ Tâm Dao lập tức có chút tái nhợt, ngừng lại một chút nàng mới thấp giọng nói: "Ban nãy ta đã điều tra rõ ràng, hai người bọn hắn thừa dịp chúng ta nghị sự với chân truyền tam đại tiên môn, đã đánh ngất đệ tử Bách Hoa cốc chúng ta, trộm đi vài món pháp bảo lợi hại. Sau đó bọn hắn cũng trộm đi không ít Bạo Viêm Phù chúng ta định dùng để đối phó với ma vật. Việc này vốn nên phát giác trước thời hạn, nhưng lúc đó chúng ta vội vàng..."
"Nói cách khác, bọn hắn không chỉ hủy đi Bát Hoang Vân Đài, ngay cả thứ được dùng để hủy diệt Bát Hoang Vân Đài cũng đều bắt nguồn từ Bách Hoa cốc?"
Tiêu sư tỷ giận quá hóa cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Tâm Dao và Tiểu Viên sư huynh: "Nếu như vậy, vậy giao cho hai người các ngươi đi bắt bọn hắn trở lại đi. Nếu để bọn hắn dễ dàng chạy thoát trở về, ta xem các ngươi còn mặt mũi nào ở lại Bách Hoa cốc!"
Lữ Tâm Dao nghe vậy nhất thời có chút giật mình, mà Tiểu Viên sư huynh lại căm hận nói: "Tốt, ta nhất định sẽ bắt hắn trở lại!"
"Tiêu sư tỷ, chúng ta... phải làm gì đây?"
Những đệ tử tiên môn khác nghe vậy đều ngẩn ngơ, qua hồi lâu sau mới có người hỏi nhỏ.
"Làm sao bây giờ?"
Tiêu sư tỷ kia bỗng nhiên quát chói tai: "Toàn bộ đệ tử Bách Hoa cốc lập tức tập kết, đan dược phù bảo pháp khí mang theo hết thảy, không tiếc bất cứ giá nào, bất kể tất cả tổn thất, toàn lực đi giúp Thanh Dương tông ngăn địch. Ai dám có nửa phần lười biếng, trừng phạt theo môn quy!"
Chúng đệ tử Bách Hoa cốc nghe được lời này, ngơ ngác một trận: "Chúng ta... không đợi tam đại tiên môn khác tới cùng thương nghị sao?"
"Cứu viện là cứu viện, thương nghị cái gì?"
Tiêu sư tỷ kia oán hận nói: "Thanh Dương tông ngàn cân treo sợi tóc, nào còn có thời gian để lãng phí?"