Chương 314: Không muốn là không muốn (1)
"Cái gì?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia nói hồi lâu, vốn đã chắc chắn vạn phần, lại bất kể thế nào cũng không nghĩ tới sau khi Phương Nguyên bày ra vẻ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại nói ra một câu như vậy. Ngay cả hắn ta cũng hơi ngẩn ra. Qua hồi lâu ánh mắt mới trở nên sâu kín, nhìn Phương Nguyên: "Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Ta có thể nhìn ra được ngươi xuất thân bần hàn, mệnh như cây cỏ, chỉ vì không cam lòng túng quẫn mà cắn răng tu hành, như điên như ma, chỉ cầu một ngày như ý mà lên thẳng trời cao, trở thành người trên người. Mà nay, truyền thừa tiên đạo đang ở ngay trước mặt ngươi, vô tận dị bảo cũng ở ngay dưới tay. Chỉ cần ngươi gật đầu đáp ứng là có thể thuận gió mà lên, tiêu diêu tự tại nhập cửu thiên. Chẳng lẽ đây không phải điều ngươi muốn sao?"
"Cho tới bây giờ, dưới bầu trời này chưa từng có chuyện vàng từ trên trời rơi xuống..."
Phương Nguyên nhìn tùy tùng mặc đồ đen kia, nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Sao ngươi không nói xem, nếu như ta nhận lấy truyền thừa này ta phải trả giá như thế nào?"
"Trả giá như thế nào?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia nở nụ cười lạnh: "Xem ngươi toàn thân cao thấp hoàn toàn không có gì đặc biệt, lại có cái gì đáng để chủ nhân nhà ta để ý? Chỉ có điều, nếu nói ngươi cần phải làm gì đó cũng có thật. Chủ nhân nhà ta chỉ cần một truyền nhân, đáng tiếc các ngươi lại có hai người, nếu lưu lại một người ngoài, chắc chắn bí mật sẽ bị truyền ra. Phương Nguyên, lập tức giết người đi cùng ngươi..."
"Ta biết ngay tất sẽ không có chuyện tốt bực này..."
Phương Nguyên lắc đầu, nghĩ thầm quả thế.
"Ngươi không muốn sao?"
Dường như tùy tùng mặc đồ đen kia nhìn ra sự do dự của hắn, rống lên: "Sở dĩ ngươi phải giết chết nha đầu kia không phải là vì chủ nhân nhà ta, mà là vì ngươi! Sau khi ngươi có được truyền thừa của chủ nhân nhà ta, cũng không thể quật khởi trong một sớm một chiều được. Chủ nhân nhà ta có không ít kẻ địch, ngươi cũng sẽ có không ít đau khổ. Vào lúc ngươi chưa trưởng thành, tuyệt không thể để người khác biết được bí mật nơi này!"
"Chủ nhân nhà ta lấy sát chứng đạo, ngươi muốn thu được truyền thừa của hắn cũng phải giết!"
"Một là vì có thể đoạn tuyệt hậu họa, có thể khiến ngươi an tâm trưởng thành!"
"Thứ hai là vì hiến tế tiên đạo, cũng tiện mau chóng tiếp nhận truyền thừa!"
Hắn ta quát chói tai liên tục, ánh mắt âm u nhìn thẳng vào sâu trong lòng Phương Nguyên: "Giết!"
"Chỉ cần giết nha đầu kia, ngươi sẽ kế thừa được đại đạo của chủ nhân nhà ta, cũng sẽ trở thành truyền nhân tiên đạo chí cao trong thế gian. Sau đó ngươi có thể thuận gió mà lên, bao quát thế gian. Quán triệt tiên đạo của chủ nhân nhà ta, khiến uy danh của hắn lần thứ hai vang vọng thế gian..."
Ầm ầm!
Theo lời của hắn vang lên, tựa như có tiếng sấm vô biên nổ tung bên tai Phương Nguyên.
Trong lời của hắn dường như có mị lực vô tận!
Ngay lúc hắn nói ra lời này, trước mắt Phương Nguyên như thật sự xuất hiện tình cảnh bản thân mình kế thừa quật khởi, tiêu dao cửu thiên...
Nhưng đây cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, Phương Nguyên đã thanh tỉnh lại.
Lòng hắn đã có quyết định, sẽ không lại dễ dàng mất phương hướng, hắn sẽ không tiếp tục rơi vào giấc mộng kia.
"Ta không giết được!"
Hắn thở dài một tiếng, nhìn tùy tùng mặc đồ đen kia, nói: "Cho nên ta đã định trước sẽ không thể kế thừa truyền thừa của chủ nhân nhà ngươi!"
"Cái gì?"
Lần thứ hai nghe thấy lời này, tùy tùng mặc đồ đen kia đã có chút tức giận. Hai mắt hắn khiếp người nhìn thẳng vào mặt Phương Nguyên.
"Đa tạ chủ nhân nhà ngươi ưu ái, nhưng ta không muốn kế thừa tiên đạo của hắn!"
Phương Nguyên im lặng một lúc lâu sau mới nhẹ giọng mở miệng.
Hắn đã trải qua một giấc chiêm bao, trong mơ hắn thấy được cả đời cường giả kia. Tuy sau khi tỉnh mộng, tất cả phảng phất như đã trở thành tàn ảnh, rất nhiều chi tiết hắn đã quên đi. Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ một chuyện, hắn biết nếu hắn kế thừa tiên đạo này đúng là sẽ có tiền đồ vô hạn thật, nhưng hắn vẫn nhẹ giọng trả lời: "Mọi thứ của chủ nhân nhà ngươi đều rất tốt, nhưng đó không phải của ta..."
Tùy tùng mặc đồ đen không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt sâu kín nhìn hắn.
Phương Nguyên nhìn thẳng vào cặp mắt hắn ta, nói: "Ngươi nói không sai, đúng là ta muốn trở thành người trên người, tiêu diêu tự tại nhập cửu thiên. Nhưng chính ta sẽ tu hành, ta sẽ tự mình trải qua một đời kia, sau đó đánh ra đại đạo thuộc về chính ta..."
"Ngươi lại có thể cự tuyệt thật?"
Tùy tùng mặc đồ đen kia ngạc nhiên, sau đó cười ha hả: "Đại đạo của ngươi?"
Tiếng cười của hắn ta càng lúc càng lớn, phảng phất như vừa nghe được chuyện cười lớn nào đó. Tiếng cười chấn động khắp nơi, dường như nguyên mảnh Tiên điện này đều đang ầm ầm rung động. Trong ánh mắt như hóa thành thực chất kia mang theo uy nghiêm nhìn về phía Phương Nguyên: "Chủ nhân nhà ta khô thủ gần vạn năm, chẳng qua cũng chỉ muốn chọn một người thuận mắt để truyền thừa đại đạo, tái chiến cửu thiên. Ngài có thể chọn ngươi là phúc khí của ngươi, ngươi lại có thể không cần?"
Lúc hắn ta nói ra lời này, nam tử trên ngai vàng kia lại có thể như khẽ động, ánh mắt khiếp người nhìn lại.
Chỉ liếc một cái như vậy đã khiến Phương Nguyên cảm thấy như có núi lớn đè trên đầu.
Tại thời điểm này, hắn cũng chỉ có thể cắn chặt hàm răng không nói một lời.
"Bọn ngươi chẳng qua chỉ là con kiến, có thể được chọn làm người kế thừa đại đạo của chủ nhân nhà ta đó là phúc khí ngươi tu mười đời mới có được, nào có chỗ trống cho ngươi lựa nhặt? Ngươi có biết, nếu đổi lại vạn năm trước, khi chủ nhân nhà ta chọn lấy truyền nhân, sẽ có bao nhiêu người vỡ đầu tranh cướp? Nếu không phải thời gian cấp bách, không cách nào lựa chọn nữa, ngươi cho rằng truyền thừa bực này sẽ rơi xuống trên người con kiến như ngươi sao?"