Chương 322: Thì Ra Là Thế (2)
Hắn đang định nói gì đó để hóa giải không khí xấu hổ trong sân, thì chợt thấy cục diện đã không kiểm soát nổi.
"Phương Nguyên, đồng môn của chúng ta đang tìm ngươi khắp nơi, không nghĩ tới ngươi đã sớm chạy trở về..."
"Tiểu tặc vô sỉ, vậy mà còn dám hiện thân ở trước mặt chúng ta..."
"Mau mau xuất thủ, bắt hắn lại..."
Những đệ tử chân truyền của tứ đại tiên môn còn chưa kịp nói gì, thì rất nhiều đệ tử sau lưng họ đã nhịn không được, nhao nhao hét lớn. Có người càng là trực tiếp huy động một thân pháp lực, có người tế ra pháp bảo, có người thi triển pháp thuật, chuẩn bị xông tới Phương Nguyên. Vẻ thong dong, bình tĩnh trên mặt vừa rồi trong nháy mắt biến mất sạch, như thể vừa thay một gương mặt khác vậy, hô to gọi nhỏ không ngừng!
"Chư vị đồng đạo dừng tay..."
Mạnh Hoàn Chân kinh hãi, thân hình lóe lên, ngăn ở trước người Phương Nguyên, thét lên: "Đây là có chuyện gì?"
Mà xung quanh nơi này, những đệ tử khác của Thanh Dương tông cũng đều cảm thấy hết sức bất ngờ, không biết đây là vở kịch gì.
"Còn hỏi chuyện gì xảy ra, tại sao ngươi không hỏi xem hắn đã làm ra chuyện gì?"
"Còn có xú nha đầu kia nữa, hai người bọn họ quả thực là tội ác tày trời!"
Đám đệ tử tiên môn đều nhao nhao quát lên, sự phẫn nộ của chúng, sát khí của chúng đơn giản là còn nồng nặc hơn cả khi tiễu sát ma vật.
"Phương Nguyên sư đệ..."
Mạnh Hoàn Chân cũng cảm thấy kinh ngạc, tựa như hòa thượng sờ đầu mãi không thấy tóc, theo bản năng ngoảnh lại nhìn Phương Nguyên.
"Không biết a, ta cũng không làm cái gì cả!"
Đến lúc này, Phương Nguyên còn có thể nói cái gì, khẽ lắc đầu, nói: "Ta nghe nói viện binh tứ đại tiên môn đã tới, nên đến đây cảm tạ, lại không biết mấy vị sư huynh này trút giận lên người ta làm cái gì. Ta cũng muốn hỏi bọn hắn một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì đây . ."
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi thật vô sỉ..."
Lạc Phi Linh âm thầm nhếch lên ngón tay cái, thấp giọng nói với Phương Nguyên.
"Đừng làm rộn, để ý mặt mũi!"
Phương Nguyên nhỏ giọng trả lời một câu, trên mặt vẫn không đổi sắc.
"Ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, Thanh Dương tông các ngươi gặp nạn, ngươi đi mời chúng ta cứu viện thì cũng thôi đi, tại sao còn dám gan to bằng trời, nổ sập Bát Hoang Vân Đài của chúng ta, đoạn tuyệt đường lui của chúng ta. Ngươi không sợ vạn nhất có sơ xuất gì, đệ tử toàn tông chúng ta đều sẽ bị nhốt bên trong Ma Tức hồ này sao? Phương Nguyên, chuyện ác tày trời bực này, như thế nào nói một câu không biết là có thể che đậy được?"
Thấy Phương Nguyên làm ra bộ dáng như vậy, đệ tử tứ đại tiên môn càng thêm phẫn nộ, có người nhịn không được quát to.
Đám người phẫn nộ đến mức này, ngay cả những đệ tử chân truyền như Tiêu sư tỷ cũng không ngăn cản nổi.
Huống hồ gì trong lúc gấp gáp này, các nàng cũng không biết nên làm như thế nào, dù sao chuyện này cũng quá lớn, không thể cứ như vậy cho qua.
Chỉ là trong lòng các nàng vẫn còn có chút nghi hoặc, đó làm không biết Phương Nguyên làm sao có thể trở về nhanh như vậy?
"Cái gì?"
"Phương Nguyên sư huynh làm nổ Bát Hoang Vân Đài của bọn hắn?"
Không nói đến người khác trong lòng nghĩ như thế nào, tất cả Thanh Dương tông đệ tử vào lúc này đều đột nhiên ngây ngẩn cả người, từng người đều choáng váng nhìn về phía Phương Nguyên cùng đệ tử tứ đại tiên môn. Trong lúc hoảng hốt, bọn hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm, Bát Hoang Vân Đài là tồn tại bực nào, chính là mệnh căn của đại tiên môn đó, vậy mà Phương Nguyên sư huynh lại làm nổ của bọn hắn? Lại còn làm nổ bốn cái?
"Con mẹ nó, ta nói chẳng trách tại sao bọn hắn lại tới nhanh như vậy?"
Trong cảnh toàn trường lặng ngắt như tờ, bỗng nhiên có người kịp phản ứng lại, vô ý thức hét to một tiếng.
Theo câu nói kia phát ra, bầu không khí chợt trở nên có vẻ lúng túng.
Lúc đầu chúng đệ tử Thanh Dương tông còn vì tứ đại tiên môn tới cứu viện kịp lúc mà cảm động không thôi, hiện tại chợt nghe vậy, đối chiếu hai chuyện này với nhau, dụng ý tứ đại tiên môn liền không khó đoán. Nếu như Bát Hoang Vân Đài của bọn hắn đều đã bị hủy đi mà nói, vậy thì con đường ngũ đại tiên môn rời khỏi Ma Tức hồ còn lại một cái, đó chính là Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông, vì vậy bọn hắn đương nhiên là khẩn trương.
Bát Hoang Vân Đài này mà mất, thì tất cả mọi người cũng tiêu luôn...
Trong lúc nhất thời, khó mà hình dung nổi tâm tình phức tạp của đệ tử Thanh Dương tông.
Có vô số ánh mắt vừa khiếp sợ lại vừa kính nể nhìn sang phía Phương Nguyên và Lạc Phi Linh...
Hai người kia to gan đến mức nào, mới có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Mà bọn hắn vì giúp Thanh Dương tông cầu được viện binh đến, cũng phải chịu mạo hiểm đến mức nào chứ...
Cần biết, vào lúc đó hai người bọn họ đã chạy được ra ngoài, có thể đi theo tứ đại tiên môn rời khỏi Ma Tức hồ, nói cách khác tính mạng của bọn hắn đã được bảo đảm, kết quả là bọn hắn vẫn làm ra quyết định như vậy, buộc tứ đại tiên môn tới cứu viện...
Có ai biết, chuyện này thành công, trong tương lại bọn hắn sẽ gặp phải bao nhiêu chỉ trích chứ?
Tứ đại tiên môn chịu bỏ qua sao?
Mà tất cả những hung hiểm sau này gánh chịu, đều là cái giá hai người bọn họ phải bỏ ra!
Mặt khác cũng có vô số ánh mắt khiếp sợ nhìn về sang phía tứ đại tiên môn, tỏ ra mười phần phức tạp!
Có lẽ vẫn còn chút cảm kích, nhưng mức độ cảm kích đã phai nhạt đi rất nhiều.
Thay vào đó, lại là âm thầm cảnh giác...
"Nếu chỉ là một mình Lạc Phi Linh sư muội thì cũng không nói làm gì, nhưng Phương Nguyên lại không phải là một người lỗ mãng, nếu hắn đã làm ra chuyện như thế, vậy thì nhất định là đã bị tứ đại tiên môn gây khó dễ, thậm chí không chỉ là gây khó dễ, mà nhất định là thái độ của tứ đại tiên môn khiến cho hắn ý thức được rằng, trông cậy vào tứ đại tiên môn tới cứu là không thể nào. Lúc này mới liều mạng cả một thân tiền đồ cũng không cần, hủy Bát Hoang Vân Đài của bọn họ, buộc bọn họ tới cứu..."
Nhất là ba người Vu Tình, Mạnh Hoàn Chân cùng quả ớt nhỏ Lăng Hồng Ba thông minh như vậy, lập tức liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau. Chẳng trách thái độ của tứ đại tiên môn thái độ lại khác thường như vậy, đến giúp so với trong tưởng tượng của ba người còn nhanh hơn nhiều.