Chương 321: Thì Ra Là Thế (1)
"Đồng đạo Thanh Dương tông ở đâu, đệ tử Bách Hoa cốc ta đã đến rồi..."
Mà vào lúc này, bên ngoài Bát Hoang Vân Đài, theo ma vật ở chung quanh bị tiêu diệt sạch sẽ, rất nhanh liền có một tiếng hét lớn vang lên. Chỉ thấy từ bên trong mảng ma vật trùng điệp ở phía tây, huyết nhục văng tung tóe, sau đó liền chợt thấy mấy chục đạo thân ảnh giết từ trong đám ma vật kia xông ra, từng người đều mặc áo bào màu trắng, bên trên thêu một đóa hoa lớn. Chỉ có một điểm khác biệt chính là, trên áo bào của một người phía trước nhất thêu một đóa hoa mẫu đơn, nàng đang nắm một khối Ngọc Như Ý do bạch ngọc điêu thành trong tay, mặt như trăng tròn, khí chất thanh lãnh, chính là Tiêu sư tỷ dẫn người chạy tới!
"Tiêu sư muội, ân tình ngàn dặm cứu viện, Mạnh Hoàn Chân ta nhớ kỹ!"
Người tới là Tiêu sư tỷ, lớn tuổi nhất trong số các đệ tử chân truyền, phía Thanh Dương tông dĩ nhiên cũng là Mạnh Hoàn Chân ra mặt, cười to nghênh đón.
"Tứ đại tiên môn đồng khí liên chi, vốn nên như vậy, chúng ta lo lắng Thanh Dương tông đang trong tình thế nguy cấp, nên đặc biệt chọn ra 23 vị đệ tử Luyện Khí tầng chín thượng giai chạy đến trước một bước, đại quân Bách Hoa cốc tiến đến sau, chắc hẳn chỉ hơn nửa ngày nữa là có thể chạy tới..."
Vị Tiêu sư tỷ của Bách Hoa cốc kia khoát tay áo, cao giọng mở miệng: "Chúng đệ tử, mau dâng đan dược lên!"
Chúng đệ tử Thanh Dương tông nghe vậy đều vô cùng vui mừng, không nghĩ tới Bách Hoa cốc vì cứu viện lại làm đến mức này. Đại đội nhân mã không cùng nhau chạy đến, mà là đệ tử đỉnh tiêm mạo hiểm đi đầu, đồng thời còn đưa tới đan dược trị thương, thứ Thanh Dương tông tiêu hao nhiều nhất lúc này. Đủ loại nghĩa cử hiệp nghĩa, khiến cho người ta cảm động đến mức không biết nên nói cái gì cho phải. Mạnh Hoàn Chân vội vàng sai người tiến lên tiếp nhận, miệng nói tạ ơn không thôi!
"Đạo hữu Thanh Dương tông không sao chứ, Thú Linh tông ta đến tương trợ..."
Còn chưa nghênh đón Bách Hoa cốc tiến vào Vân Đài, đã thấy phương đông cũng có vài chục bóng người đang nhanh chóng lao tới, xé nát lượng lớn ma vật, chạy tới trước Bát Hoang Vân Đài. Thấy Bát Hoang Vân Đài bình yên vô sự, lúc này bọn họ mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lập tức liền lệnh cho tất cả đệ tử tách ra bày trận...
"Chúng ta vẫn có thể kiên trì được, đa tạ các vị đạo hữu Thú Linh tông..."
Vu Tình cũng hết sức vui mừng, vội vàng chạy lên phía trước, liên tục chắp tay nói lời cảm tạ với chúng đệ tử Thú Linh tông. Đến tận lúc này, mới phát hiện ra Thú Linh tông cũng phái cao thủ thực lực mạnh mẽ chạy đến trước, do người dày dặn kinh nghiệm nhất, cũng có thanh danh cao nhất Thú Linh tông là đệ tử chân truyền Trần Thái A lĩnh đội.
"Đạo hữu Thanh Dương tông chớ hoảng, đệ tử Huyền Kiếm tông ta cũng tới..."
"Ha ha, Tần Vô Tranh sư huynh, cuối cùng ngươi vẫn nhanh hơn Thượng Thanh sơn ta nửa bước..."
Đệ tử Thú Linh tông còn chưa đứng vững gót chân, đã chợt nghe thấy hai tiếng kêu to. Chỉ thấy từ hai hướng ở phía đông có đạo đạo linh quang từ phía chân trời hiện ra, sau đó mỗi hướng đều có một người dẫn theo mười mấy đệ tử tiên môn chạy tới. Người bên tay trái đang bay nhanh tới, trên thân cõng hộp kiếm, vóc dáng tuấn tú, áo bào đen tuyền, chính là người có tư lịch sâu nhất Huyền Kiếm tông, đệ tử chân truyền Tần Vô Tranh.
Mà người bên tay phải thì là trên người mặc giáp trắng, tay áo bồng bềnh, lại là đệ tử chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí.
Thấy cảnh ấy, hai người Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân chấn kinh đến không biết nên nói cái gì cho phải.
Tứ đại tiên môn không chỉ đều chạy đến cứu viện, mà còn bởi vì lo lắng cho thế cục của Thanh Dương tông, nên vừa không có nửa phần trì hoãn, lại vừa không hẹn mà cùng mang theo mười mấy tên đệ tử thực lực mạnh mẽ tới trước cứu viện, tạo thành lực lượng phản ứng nhanh. Sách lược bực này, đối với những chạy tới trước là bọn hắn này, dĩ nhiên là có phần mạo hiểm, nhưng đối với Thanh Dương tông mà nói, lại chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Tai hoạ treo lơ lửng trên đầu chúng đệ tử Thanh Dương tông mấy ngày nay, đã theo tứ đại tiên môn tiến đến quét sạch sành sanh!
Lúc này hai người Vu Tình cùng Mạnh Hoàn Chân cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể để Mạnh Hoàn Chân ra mặt, thi lễ thật sâu về phía các chân truyền tứ đại tiên môn, thở dài nói: "Ân tình sâu nặng của chư vị, Thanh Dương tông ta nhất định không dám quên, trước tiên mời vào bên trong đã!"
Chúng đệ tử Thanh Dương tông ở xung quanh lúc này, từng người đều tỏ ra vừa hưng phấn vừa cảm kích nhìn bọn hắn, ánh mắt rất là sùng bái.
"Ha ha, dễ nói, dễ nói, ngũ đại tiên môn đồng khí liên chi, Thanh Dương gặp nạn, chúng ta sao có thể bỏ mặc chứ?"
Mà tứ đại chân truyền cũng đều phá lên cười, mặc dù trong lòng có chuyện, nhưng cũng không nhiều lời.
Bọn họ vừa cười lớn vừa cất bước tiến vào bên trong Bát Hoang Vân Đài, nhưng vừa đi chưa được mấy bước, đột nhiên đồng thời khựng lại.
Ngay tại cửa vào Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên thân mặc áo xanh, mỉm cười đứng đó. Thấy được bốn người bọn họ tới, hắn nhẹ nhàng chắp tay chào hỏi, mà sau lưng Phương Nguyên, nữ đệ tử Thanh Dương tông kia đang dáo dác nhìn về phía bọn hắn. Nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, các đệ tử Thanh Dương tông đang ngăn trước mặt bọn hắn, theo bản năng đều nhường ra, để bọn hắn có thể gặp mặt trực tiếp các chân truyền của tứ đại tiên môn.
"Phương Nguyên..."
Chân truyền của tứ đại tiên môn đang nói cười đi đến đều đơ lại, sắc mặt dần dần hiện lên vẻ giận dữ.
"Ha ha, Phương Nguyên sư đệ về sớm hơn so với các ngươi một chút, quả là có chút thất lễ..."
Mạnh Hoàn Chân gặp cảnh này, tự nhiên không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Hắn vốn cho rằng Phương Nguyên đã đi cầu viện, thì nhất định đã gặp mặt đệ tử chân truyền của các đại tiên môn, hơn nữa tứ đại tiên môn lại tới cứu viện nhanh như vậy, chắc hẳn là đã từng trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Nhưng không ngờ, thái độ tứ đại chân truyền khi gặp Phương Nguyên lại có vẻ không phải như vậy, nhìn né mặt từng người, vậy mà đều lộ ra vẻ tức giận...